Lửa thiêu lụi tình - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:46:02
Lượt xem: 3,297

Lửa lớn thiêu rụi nửa tòa nhà, mặc kệ khói đặc tôi vẫn lao vào tìm chồng, nhưng khi vừa quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ lại thoáng nhìn thấy anh ta đang ôm một người phụ nữ khác vội vã bắt xe taxi ven đường, thậm chí dép lê cũng mất một chiếc.

 

Từ đầu tới cuối anh ta cũng không hề quay đầu lại nhìn tôi dù chỉ một cái, phía sau tôi là khói đen cuồn cuộn, ánh lửa mơ hồ từ khe cửa phòng ngủ lan qua.

 

Mắt tôi mờ dần, và trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, dường như tôi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động.

 

Sau đó, tôi không biết gì nữa.

 

01

Khi tôi tỉnh lại đã thấy mình ở trong bệnh viện, bạn thân Tịch Hoan Hoan đỏ mắt giơ điện thoại lên mắng: “Cút! Không cần anh giả vờ tốt bụng! Nguyễn Nặc c.h.ế.t rồi! Anh cứ ôm ánh trăng sáng của mình mà sống tiếp đi!”

 

“Là Trần Minh phải không?” Tôi vừa nói liền phát hiện cổ họng của mình hơi khàn, đau vô cùng.

Tịch Hoan Hoan nhào vào người tôi, khóc rống lên: “Ôi trời, cậu làm tớ sợ muốn chết! May mà cậu không sao, nếu không nhất định tớ phải đi làm thịt tên Trần Minh kia!”

 

Tôi nở nụ cười, trên mặt đau rát: “Hoan Hoan, đừng khóc, vì một tên cặn bã mà liên lụy đến bản thân, không đáng đâu.”

 

“Cậu còn biết anh ta là cặn bã sao? Thế mà vẫn lao vào.”

Tôi thở dài, xiềng xích ràng buộc tôi mấy năm nay tựa hồ trong nháy mắt đứt lìa: “Hoan Hoan, tớ muốn ly hôn với Trần Minh.”

 

“Vất vả lắm cậu mới gả cho anh ta, vậy mà giờ cậu cam lòng ly hôn với anh ta sao?”

Tịch Hoan Hoan nghe vậy cũng không khóc nữa, ngẩng đầu lên nhìn tôi muốn xác nhận.

 

Tay tôi dưới chăn gắt gao nắm chặt, móng tay đ.â.m vào trong thịt, tôi nhếch khóe miệng cố nở nụ cười, nước mắt lại không kiềm chế được chảy xuống tóc mai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lua-thieu-lui-tinh/chuong-1.html.]

“Anh ta không yêu tớ.” Tôi nghe thấy chính mình nói.

 

“Cậu đã hiểu ra?”

 

“Ngày hôm qua nhà Phương Hiểu bị cháy, cháy lan đến nhà tớ, vừa tắm rửa xong đi ra tớ mới phát hiện, sau đó đi từng phòng tìm Trần Minh, nhưng lại phát hiện anh ta ôm Phương Hiểu chạy rồi.”

 

Tôi nhìn chằm chằm trần nhà, cảnh anh ta ôm Phương Hiểu lên xe dường như lại tái hiện trước mắt.

Tim tôi như bị ai đó dùng sức bóp một cái, đau dữ dội.

“Từ đầu tới cuối, thậm chí anh ta cũng không gọi tớ một tiếng.”

Giọng nói của tôi rất bình thường, giống như mọi sự thương tâm đều là của người khác, nhưng nước mắt trên mặt lại bán đứng chính mình.

 

Nếu có cháy, ngay cả người xa lạ cũng nên gọi một tiếng chứ? Huống chi tôi còn là vợ anh ta.

Tôi thích anh ta bảy năm, kết quả là, lúc chạy trối c.h.ế.t anh ta cũng không gọi tôi một tiếng.

 

Tịch Hoan Hoan nghe xong lời này của tôi, càng tức giận hơn: “Chắc chắn bọn họ muốn cậu chết! Cậu c.h.ế.t rồi Phương Hiểu có thể dễ dàng dành lấy vị trí của cậu! Đôi cẩu nam nữ này! Nếu cậu thật sự có chút gì ngoài ý muốn, tớ sẽ đồng quy vu tận với bọn họ!”

 

Vừa quay đầu, thấy mặt tôi, cô ấy lại luống cuống lau nước mắt cho tôi: “Cậu đừng khóc, cẩn thận vết thương trên mặt.”

 

“Yên tâm đi, hai năm nay tớ mở phòng làm việc còn kiếm được chút tiền, chúng ta có thể phẫu thuật thẩm mỹ, nhất định sẽ khiến cậu xinh đẹp hơn trước.”

 

Tôi sợ cô ấy lo lắng, cố gắng nở nụ cười nói: “Được.”

 

Tịch Hoan Hoan đưa tay lau nước mắt của mình, cũng cười nói: “Đến lúc đó chúng ta tìm người tốt hơn, để súc sinh Trần Minh này hối hận!”

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...