LỪA GẠT NHÀ GẦN TRƯỜNG HỌC - Chương 06

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:02:16
Lượt xem: 904

Cảnh sát hỏi ngược lại:"Đây là nhà của cô sao?"

 

Anh họ tức giận nói: "Chúng tôi thuê, không được sao? Cho dù cô ta là chủ thuê nhà! Nhưng chủ thuê nhà có thể tùy tiện ức h.i.ế.p khách trọ sao?"

 

Tôi cười lạnh nói: "Có lòng tốt cho các người thuê, các người đã trả một đồng tiền nào chưa?"

 

Cảnh sát kéo tôi ra, đứng trước mặt anh họ nói: "Hiện giờ tôi mặc kệ tranh chấp kinh tế giữa các anh, anh nói anh là người thuê, vậy anh lấy hợp đồng cho thuê nhà và hồ sơ ở tạm lập ở chỗ công an ra."

 

Chị dâu họ tự biết đuối lý, ngược lại cao giọng kêu khóc: "Cảnh sát các người hướng về bọn họ, chắc chắn là bọn họ đã sớm cho anh lợi ích! Quả nhiên trong thành phố chỉ toàn bắt nạt nông dân chúng ta!"

 

Dứt lời liền nằm trên mặt đất bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn, lúc này, hai cảnh sát tới trực tiếp kéo chị dâu họ từ dưới đất lên.

 

Cảnh sát phụ trách cả giận nói: "Tôi cảnh cáo cô, vấn đề giữa gia đình các người hi vọng các người tự mình bàn bạc giải quyết, bàn bạc giải quyết không có kết quả thì các người có thể lách luật đi đường tắt, nhưng nếu cô còn tiếp tục ở đây phỉ báng làm loạn, chúng tôi sẽ xử lý cả với chuyện cô báo án giả, cô biết cuộc điện thoại này của cô lãng phí bao nhiêu nhân lực cảnh sát không!"

 

Lúc này anh họ và chị dâu họ hoàn toàn bị dọa, hai người cúi đầu không còn lên tiếng.

 

Ngay khi tất cả mọi người cứng đờ, Triệu Bân lảo đảo chen lấn tiến đến.

 

Dáng vẻ anh ấy uất ức, đầu tiên là nhận lỗi với cảnh sát, cam đoan hứa hẹn.

 

Sau đó lại cúc cung xin lỗi anh họ và chị dâu họ, còn đưa cho bọn họ năm ngàn trước mặt tôi, để bọn họ đi tìm nơi khác tạm thời ở tạm một chút trước.

 

Cuối cùng, anh ấy mới đi đến trước mặt tôi, mỏi mệt nói: "Vợ à, xin lỗi anh tới muộn, em hết giận chưa? Cũng đừng làm loạn nữa."

 

Anh tôi lúc này cũng không nhìn được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lua-gat-nha-gan-truong-hoc/chuong-06.html.]

Một tay kéo quần áo Triệu Bân nói: "Em gái tôi chịu uất ức lớn như thế, cậu lại lập tức quan tâm người ngoài trước, cậu còn là đàn ông sao?"

 

Triệu Bân lúc này chỉ mềm yếu lặp đi lặp lại nói xin lỗi với tôi như máy.

 

Lúc này tôi tức đến run chân, ném lại một câu lạnh như băng: "Anh không cần nói xin lỗi với tôi nữa, chúng ta ly hôn đi."

 

8

 

Sau khi rời khỏi khu nhà gần trường học, tôi và anh trai cùng nhau quay về nhà mẹ đẻ.

 

Trên đường, tôi vẫn luôn lén lau nước mắt, sợ để anh tôi nhìn thấy, với tính tình nóng nảy của anh tôi, nếu biết tối qua Triệu Bân tát tôi một cái, anh có thể trực tiếp đi đánh Triệu Bân nằm viện.

 

Đến buổi trưa, Triệu Bân vẫn gọi điện thoại tới.

 

Tôi không kiên nhẫn nghe điện thoại, lạnh lùng nói: "Anh không cần nói xin lỗi với tôi nữa, tốt nhất anh nên suy nghĩ chuyện ly hôn cho thật kỹ."

 

Triệu Bân ấm ức nói: "Tiêu Tiêu, kết hôn lâu như thế, ngoại trừ chuyện nhà anh họ, thì các phương diện khác anh chưa từng để em phải chịu uất ức, lần này em nhường bọn họ một lần đi."

 

Tôi cười lạnh nói: "Tôi nhường bảy năm rồi, đi theo anh chịu uất ức bảy năm rồi, lần này bởi vì chạm tới con gái, tôi sẽ không nhượng bộ gì nữa."

 

Triệu Bân trầm mặc một chút rồi nói: "Anh trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng anh sẽ không đồng ý ly hôn."

 

Truyện dó bao đồng một mối lương duyên edit và được đăng tải ở w3b mon .keyD

 

Dứt lời, anh ấy lập tức cúp điện thoại, tôi gọi lại, vậy mà anh ấy lại tắt máy.

 

Lúc này tôi càng nghĩ càng giận, Triệu Bân này học được bản lĩnh rồi, bình thường làm người chịu thiệt thòi như vậy, hôm nay lại kiên cường như thế sao?

Bình luận

0 bình luận

    Loading...