Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lừa dối - Chương 5+6

Cập nhật lúc: 2024-07-18 13:37:43
Lượt xem: 473

"Khê Khê, cô ấy chỉ là một cô bé mới bước vào xã hội mà thôi."

 

Cố Tư đang đổ lỗi cho tôi.

 

Cơn tức giận mà tôi đã kìm nén lúc này lại dâng lên, tôi nhặt chiếc gối trên ghế sofa và ném lên đầu anh ta.

 

Ngay cả lời nói cũng trở nên khó nghe:

 

"Người bình thường sẽ không để bạn gái cũ làm trợ lý sao. Hay là anh muốn chơi kiểu người tình văn phòng?"

 

"Trình Khê!"

 

Cố Tư vốn khá bình tĩnh đột nhiên hét lên nhìn tôi, đôi mắt hoa đào mà tôi từng yêu quý nhất hiện lên vẻ giận dữ.

 

Anh ta đang tức giận.

 

Bởi vì anh ta cảm thấy tôi đã xúc phạm đến Nhiếp Nhược Ương của anh ta.

 

Chúng tôi đã có một cuộc chiến tranh lạnh.

 

Một cuộc cãi vã kỳ lạ và thú vị.

 

Tôi yêu cầu anh ta sa thải Nhiếp Nhược Ương, bạn gái cũ kiêm trợ lý. Anh ta làm vậy như là một cái tát có chủ ý vào mặt bạn gái hiện tại là tôi đây.

 

Anh ta từ chối, nói rằng Nhiếp Nhược Ương liều mạng chạy về Trung Quốc, cãi nhau với bố mẹ, không có nguồn thu nhập nên chỉ có thể làm trợ lý bên cạnh anh ta.

 

Anh ta còn nói: "Khê Khê, em là người lương thiện nhất. Nhược Ương là một cô gái chưa trải sự đời. Anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy như một người bạn, giống như anh trai bảo vệ em gái vậy."

 

Em gái gì cơ, em gái yêu đương với anh trai cơ à?

 

Em gái kiểu gì mà có thể khiến Cố Tư phải lo lắng cho cô ta đến tận giây phút này?

 

Ngại quá..

 

Tôi ghét nhất kiểu anh em không huyết thống này.

 

Vì thế tôi đưa ra tối hậu thư cho Cố Tư:

 

“Nếu cô ta không đi thì tôi sẽ đi.”

 

Thiết Mộc Lan

Mặc dù khá bực bội nhưng việc cắt bỏ mớ hỗn độn bằng một con d.a.o thật sắc thường là giải pháp tốt nhất.

 

6

 

Sau đó tôi tạm thời chuyển ra ngoài.

 

Sau khi Duyệt Duyệt phát hiện, cô ấy nhất quyết dọn đến ở cùng tôi.

 

Mấy năm nay tôi vất vả lên thành phố làm việc, nên cũng có dành dụm để mua được một căn nhà riêng. Cho nên cho dù gặp phải chuyện như thế này, ít nhất tôi cũng sẽ không xấu hổ phải kéo vali ra đường ở cả đêm.

 

"Vậy cậu cũng ăn đồ ăn Cố Tư nấu cho Nhiếp Nhược Ương sao?"

 

Duyệt Duyệt trưng ra bộ mặt hận không thể rèn sắt thành thép.

 

Chỉ thiếu mỗi điều thọc tay vào cổ họng tôi mà lôi hết đống đồ ăn đó ra.

 

“Chí ít thì mình cũng phải thử món ăn do Cố Tư tự tay nấu chứ.”

 

Tôi muốn xem rốt cuộc đó là mỹ vị gì mà chỉ Nhiếp Nhược Ương mới có thể ăn được, còn Trình Khê tôi lại không xứng đáng.

 

“Vậy nó có ngon không?”

 

Duyệt DUyệt đã bị tôi dắt mũi thành công, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lua-doi/chuong-56.html.]

Tôi lắc đầu: “Không ngon bằng dì giúp việc nấu.”

 

Vậy những năm qua tôi đã mong chờ điều gì?

 

"Có lẽ bởi vì chưa từng được ăn nên mình tưởng tượng nó sẽ vô cùng ngon. Nhưng khi thực sự có được, mình mới nhận ra nó thật chẳng ra gì."

 

Duyệt Duyệt bắt đầu thấy rối.

 

"Cậu đang nói về cái gì vậy? Tại sao mình chẳng hiểu gì sất?"

 

"Mình đang nói là Duyệt Duyệt thật hạnh phúc."

 

Tôi mỉm cười đưa tay xoa đầu cô ấy, quay người ôm quần áo vào phòng tắm.

 

Vừa lúc tôi chuẩn bị đi tắm thì điện thoại của tôi reo lên.

 

Đó là tin nhắn SMS di động hiếm thấy mười nghìn năm mới có một lần.

 

Một bức ảnh đã được gửi qua SMS.

 

Trong ảnh là Cố Tư và Nhiếp Nhược Ương.

 

Nói đúng ra thì đó là cách đây vài năm.

 

Khuôn mặt Cố Tư lúc này còn ngây thơ non nớt, anh ta cẩn thận nhìn cô gái yêu dấu bên cạnh, trên khuôn mặt chan chứa vẻ yêu thương.

 

Về phần Nhiếp Nhược Ương, từ trước đến nay cũng không có thay đổi nhiều. Cô ta có mái tóc ngắn, khuôn mặt tròn trịa, nụ cười ngọt ngào, tựa đầu vào vai Cố Tư, khuôn mặt không kém phần hạnh phúc.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh này một lúc lâu mà vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.

 

Cho đến khi nước trong bồn tràn ra và làm ướt bộ quần áo yêu thích của tôi.

 

Hơi buồn.

 

Điện thoại lại reo lên, lần này là một tin nhắn dài có nội dung:

 

"Họ quen nhau mấy năm trước, họ rất yêu nhau. Cố Tư yêu cô ta, anh ta đã từng thề với trời. Nhiếp Nhược Ương cũng yêu anh ta, cô ta cũng không ngần ngại cãi nhau với bố mẹ về chuyện đó."

 

"Trong lòng họ đều tràn ngập bóng hình đối phương."

 

“Vậy cô có thể buông tha bọn họ đi được không?”

 

Tin nhắn nặc danh này làm tôi thấy buồn cười.

 

Tôi luôn biết họ có tình cảm với nhau, nhưng đó là trước đây.

 

Ai mà không yêu một vài người khi còn trẻ cơ chứ?

 

Thậm chí tôi còn phải lòng lớp trưởng khi còn học trung học. Cho nên tôi nghĩ cũng không có gì to tát, chỉ cần người trong lòng hiện tạ của Cố Tư là tôi là được rồi.

 

Hơn nữa, tôi là người nổi loạn, tôi đâu có làm gì sai, dựa vào đâu mà bắt tôi phải làm theo.

 

Vì vậy, tôi đã trả lời tin nhắn nặc danh của người kia bằng ba từ: “Dựa vào đâu?”

 

Bởi vì là nặc  danh.

 

Tôi tạm thời thâm độc nghĩ rằng chính Nhiếp Nhược Ương đã gửi nó.

 

Ngay cả khi tôi không cần Cố Tư, tôi cũng không thể bỏ cuộc vào thời điểm này.

 

Nhưng tôi đã xem một tin nhắn nặc danh được gửi lại.

 

Tôi buồn bã phát hiện ra rằng từ trước tới giờ, mình luôn là một kẻ thất bại hoàn toàn.

 

Loading...