Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lừa dối - Chương 10+11

Cập nhật lúc: 2024-07-18 13:38:30
Lượt xem: 259

Hai người họ đã nhìn thấy tôi.

 

Cố Tư hoảng hốt và cố gắng hết sức để giải thích với tôi: "Nhược Ương đi làm cùng anh, nhưng trên đường giày của cô ấy bị gãy nên anh cùng cô ấy đến trung tâm mua sắm để mua một đôi giày mới."

 

Nhiếp Nhược Ương cắn môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Tư, sau đó cố gắng cười nhìn tôi: “Đúng vậy, giày của em hỏng mất rồi.”

 

Nói xong cô ta chỉ vào đôi giày gãy bên cạnh để chứng minh.

 

"Không cần phải giải thích bất cứ điều gì với tôi."

 

Không còn quan trọng nữa.

 

Nhưng Nhiếp Nhược Ương kéo tay tôi lại: "Trình Khê, chúng ta nói chuyện được không?"

 

11

 

Hai người phụ nữ từng yêu cùng một người đàn ông.

 

Ngoài việc nói về người đàn ông này, dường như không có chủ đề chung nào khác.

 

Nhiếp Nhược Ương đi thẳng vào vấn đề: "Tôi rất yêu Cố Tư. Dù ở nước ngoài đã mấy năm nhưng tôi vẫn luôn yêu anh ấy."

 

"Vậy thì sao?"

 

"Vì vậy, tôi hy vọng hai người có thể vui vẻ bên nhau."

 

Cô ta đứng dậy, ánh mắt kiên định.

 

Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên.

 

Tôi tiếp lời cô ta: "Nhưng cô đang ở bên cạnh anh ta mà."

 

Bạn gái cũ đủ tư cách thì không nên ở cạnh bạn trai cũ đã có bạn gái hiện tại.

 

Đây là đạo lý không thể thay đổi.

 

Nhiếp Nhược Ương khóc lớn, từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống.

 

Cô ta nói: “Nhưng giờ tôi chẳng có gì cả. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy trước khi có thể hoàn toàn quên đi anh ấy”.

 

"Cho nên cô muốn tôi giúp cô sao? Nhiếp Nhược Ương, cô bị điên à?"

 

Mọi chuyện đã được định sẵn để kết thúc trong những điều kiện tồi tệ.

 

Nhưng không ngờ vừa về đến nhà, Cố Tư lại điên cuồng gọi điện cho tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lua-doi/chuong-1011.html.]

Tôi không trả lời, nhưng anh ta đã lái xe tới vào lúc nửa đêm.

 

Vừa mở cửa ra, anh ta đã hỏi: "Anh đã xử lý không tốt mối quan hệ này, em có thể đánh anh hoặc trừng phạt anh. Nhưng tại sao em lại muốn bắt nạt Nhược Ương?"

 

Tôi đang bắt nạt Nhiếp Nhược Ương cơ à?

Thiết Mộc Lan

 

Anh đang đùa tôi đấy à?

 

Tôi ghét việc cô ta nói năng không rõ ràng, nhưng người không quyết đoán nhiều nhất trong mối quan hệ này rõ ràng là Cố Tư.

 

Nếu phải chiến đấu, tôi sẽ chỉ chiến đấu với Cố Tư.

 

"Nhiếp Nhược Ương nói tôi bắt nạt cô ta à?"

 

Cố Tư im lặng một lúc.

 

“Sau khi anh gặp cô ấy ở quán cà phê, lúc cô ấy bước ra, người cô ấy đã ướt đẫm cà phê.”

 

“Nhưng suy cho cùng cô ta cũng đâu nói là tôi làm, nhưng anh đã chủ động tự mặc định cho rằng tôi đã làm gì với người yêu của anh rồi à?”

 

Thật nực cười.

 

Tim tôi càng đau hơn.

 

Cố Tư, người mà tôi yêu sâu sắc, yêu không màng đúng sai, lại vì người khác, vì một người phụ nữ khác mà đến buộc tội tôi.

 

Tôi giống như một trò đùa cho cả thiên hạ chê cười.

 

Tôi cố gắng điều hòa hơi thở, sau đó chỉ vào cầu thang: "C*t đi. Chúng ta không thể chia tay đàng hoàng sao? Có nhất thiết phải xé toạc ra không? Tôi, Trình Khê, sẽ không bao giờ thừa nhận việc mình chưa làm!"

 

Tôi đuổi Cố Tư đi.

 

Nhưng khi đóng cửa lại, nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Duyệt Duyệt, tôi lại không thể nhịn thêm được nữa.

 

"Khê Khê, cậu vẫn còn có mình."

 

Đôi khi sự im lặng có thể làm con người trở nên mạnh mẽ.

 

Nhưng đôi khi sự quan tâm lại khiến con người gục ngã trong chốc lát.

 

Tôi đã khóc suốt đêm vì muốn trút bỏ mọi cay đắng, như thể chỉ có cách này mới khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Trình Khê tôi không bao giờ nên bị coi là kẻ bị mắc kẹt trong tình yêu.

 

Nhưng có một số người không hề có ý định buông tha cho tôi.

 

Loading...