Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lừa Cả Thanh Xuân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-02 08:06:03
Lượt xem: 507

Cho nên mặc dù lúc đó tôi vừa mới ra trường, lương thực tập cũng chỉ có 2000, tôi vẫn gửi hết về nhà, để "báo đáp" công ơn dưỡng dục của bà ta.

Còn tiền sinh hoạt, mỗi tối sau khi tan làm, tôi lại tìm đến một quán lẩu, làm thêm một tháng cũng kiếm được một ngàn tệ.

Tiền thuê nhà, sinh hoạt phí, tiền xe cộ, tất cả đều dựa vào số tiền ít ỏi đó.

Cuộc sống ở thành phố lớn, một ngàn tệ hoàn toàn không đủ, nhiều lúc tôi phải ăn mì tôm sống qua ngày.

Có thể nói đến đây, nhiều người sẽ không tin.

Nhưng đó là tình trạng thực tế của tôi khi mới bước chân vào xã hội.

Sống tằn tiện ngần ấy năm, mới dành dụm được 10 vạn tệ.

Bây giờ lại bảo tôi đưa hết cho bà ta, không phải là tôi không lo lắng.

Nhưng ở đầu dây bên kia bà ta khóc lóc thảm thiết.

Than vãn rằng tôi có thể sống đến ngày hôm nay, là do năm đó bố tôi ngăn cản bà nội, nếu không bây giờ tôi đã không biết đầu thai bao nhiêu kiếp rồi.

Cuối cùng, thấy tôi vẫn còn do dự, bà ta lại ra tối hậu thư.

"Nếu mày không đưa tiền cho tao, sau này trong cái làng này sẽ không còn chỗ cho mày nữa! Sau này ở bên ngoài sống c.h.ế.t mặc bây, tụi tao sẽ mặc kệ!"

Tôi thừa nhận, lời đe dọa của bà ta rất có hiệu quả.

Sống đến ngần này tuổi, tôi chẳng có khát khao gì to tát.

Điều duy nhất mong mỏi, chẳng qua là một chút tình thương ít ỏi từ bố mẹ.

Nếu ngay cả họ cũng không cần tôi, vậy tôi còn sống trên đời này để làm gì?

Anan

Vì vậy, tôi đành gửi hết 10 vạn tệ dành dụm được trong 7 năm qua.

Lúc tiền đến tài khoản, bà ta lại gọi điện thoại cho tôi.

"Có bấy nhiêu thôi à? Con nhỏ c.h.ế.t tiệt! Mày đừng nói với tao là tới lúc này rồi mà mày còn giấu diếm tiền riêng đấy nhé!"

Tôi vội vàng giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lua-ca-thanh-xuan/chuong-2.html.]

"Không có, mẹ, đây là toàn bộ số tiền con dành dụm được, trên người con chỉ còn 500 tệ, để dành làm tiền sinh hoạt."

"Tốt nhất là đừng để tao biết mày giấu tiền, bố mày đang lúc nguy cấp, mày mà còn giấu tiền thì sẽ bị sét đánh chết!"

"Con không có…"

"Thôi được rồi, tao không nói chuyện với mày nữa, bên này còn có việc."

Nói xong, bà ta vội vàng cúp máy.

Tôi há hốc mồm, thực ra là muốn hỏi tình hình của bố tôi thế nào rồi.

Gọi lại, đầu dây bên kia là tiếng tút tút.

Có lẽ là do gấp chuyện của bố tôi, nên bà ta không có thời gian nghe điện thoại.

Tôi đành tự an ủi bản thân như thế.

Buổi trưa tan làm, tôi mua một hộp cơm rau củ ở căn tin. Lúc ngồi vào bàn ăn cơm, tôi lướt qua một bài đăng trên Facebook.

Không biết tôi đã kết bạn với em họ con nhà cậu từ lúc nào.

Bài đăng mới nhất của cô em họ là một bức ảnh, thời gian là nửa tiếng trước.

Bố và mẹ tôi, cùng em trai tôi, đang ngồi quây quần bên một bàn tròn, đối diện còn có một cô gái và một cặp vợ chồng già.

Mẹ tôi ăn mặc rất đẹp, có thể thấy là đã bỏ ra một số tiền lớn để mua quần áo đắt tiền.

Bố tôi cười tươi rói, sắc mặt hồng hào, không hề có chút bệnh tật nào.

Em trai tôi cũng mặc quần áo mới tinh, rụt rè nhìn cô gái đối diện.

Cả nhà vui vẻ hòa thuận bên nhau.

Em họ tôi chú thích bên dưới bức ảnh.

"Chúc mừng gia đình anh họ và bố mẹ nhà gái gặp mặt lần đầu, hai bên đều rất hài lòng~ Nói nhỏ nè, con gái thành phố đòi hỏi cao thật, vậy mà thách cưới gần 30 vạn! Không biết nhà anh họ có gom đủ sính lễ không nữa."

Chiếc đũa trên tay tôi rơi bộp xuống đất, tiếng động kinh động đến chính tôi.

Loading...