Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LƯ MỘC LAN - 8

Cập nhật lúc: 2024-09-30 12:50:46
Lượt xem: 6,793

Ta biết đọc và viết đều là do đại phu nhân dạy, ta không thể quên bà, cũng không thể rời bỏ những điều đó. Thường khi không có ai, ta lại lấy giấy bút mà Hoắc Trì không dùng đến ra để viết vài dòng, như thể đang trò chuyện với đại phu nhân.

 

Những năm qua, chỉ có hai thứ an ủi được ta: Một là cây sơn trà, hai là những dòng chữ ít ỏi trong đêm vắng.

 

Sau khi Hoắc Trì rời đi, việc làm ở Phương Tạ Viên cũng giảm bớt, ta dành nhiều thời gian hơn cho việc chăm sóc cây sơn trà.

 

Khi tiết trời trở lạnh, những bông sơn trà đỏ thẫm đã vươn mình ra khỏi bức tường Hoắc phủ.

 

Mọi người đều nói tham chính đại nhân có thú vui tao nhã, nhưng không ai biết người trồng hoa là kẻ khác.

 

Những bông hoa bị tuyết đè xuống, ta nhặt lên, lấy nhụy hoa mẫu đơn và dạ hợp, trộn với rượu hoàng tửu, nghiền nát rồi phơi khô, sau đó thêm một chút long não, làm thành bánh hương đặt ở đầu giường.

 

Hoặc ta lấy phấn hoa đã phơi khô, trộn với dầu trà, khuấy đều cho đặc lại, để nguội rồi làm thành phấn má, dùng để điểm trang lên má hoặc môi.

 

Qua nhiều lần thử nghiệm, ta dần có chút kinh nghiệm.

 

Một hôm, Hoắc Đình mở tiệc chiêu đãi khách trong phủ, ta tình cờ đi ngang qua hồ Thúy ở hậu viện, gặp một phụ nhân ăn mặc sang trọng, bà nhầm ta là một vị khách nữ đến thăm và bắt chuyện.

 

Sau khi trò chuyện đôi câu, ta mới biết bà là phu nhân Tần thị, mới cưới của nhị công tử phủ Quốc Công, Chu Phượng Sơ.

 

Tần thị hỏi ta về thân phận, ta chỉ đáp là thân thích xa của tham chính đại nhân.

 

Khi ta định rời đi, Tần thị bất ngờ kéo ta lại, mỉm cười hỏi: "Trên người Muội muội thơm quá, mùi hương này dù ta có tìm ở Vạn Hương Phường cũng chưa từng ngửi qua, thật sự rất ngọt ngào, làm ta như mất hồn vậy. Muội có thể cho ta biết mua ở đâu không?"

 

Ta đáp: "Không phải mua đâu, thực ra đây là do ta rảnh rỗi, lấy hoa sơn trà trong viện làm thành, mùi hương này được điều chế từ phấn hoa sơn trà."

 

"Phu nhân thích, ta sẽ về lấy một ít tặng phu nhân dùng thử."

 

Nghe nói trước khi kết hôn, Tần thị là một tiểu thư rất có mắt thẩm mĩ, là khách quen của Vạn Hương Phường. Cũng nghe nói Chu Phượng Sơ rất yêu thương nàng, thậm chí sở thích thưởng hương là một trò vui trong khuê phòng của hai người.

 

Sở thích này được thương nhân thổi phồng, khiến nhiều nam nữ ở kinh thành đua nhau bắt chước.

 

Khi ta nói sẽ tặng nàng, nàng nửa từ chối nửa đồng ý rồi theo ta về Phương Tạ Viên. Khi thấy trên bàn trang điểm của ta có một hộp phấn má làm từ hoa sơn trà, nàng lập tức tỏ vẻ hiểu chuyện: "Nghe nói tham chính đại nhân không gần nữ sắc, ta thấy có lẽ không phải vậy. Đại nhân rõ ràng là cất giữ một mỹ nhân tuyệt thế trong nhà, phẩm vị thật là cao!"

 

Mặt ta nóng bừng: "Ta thật sự chỉ là thân thích xa của đại nhân."

 

Tần thị cầm khăn lụa vẫy trước mặt ta, nói: "Lời này cô nói với người khác có thể được, nhưng đừng mong lừa được ta. Hương thơm cô làm thật cao quý và độc đáo, không chỉ nữ nhân yêu thích, ta dám chắc nam nhân cũng sẽ mê mẩn."

 

"Vả lại, ta chỉ nghe nói tham chính đại nhân có một đệ đệ tài hoa xuất chúng, nhưng chưa từng nghe ông ấy có một muội muội thân thích nào."

 

Càng nói, khóe miệng Tần thị càng nhếch cao, như thể đã khẳng định giữa ta và Hoắc Đình có chuyện mờ ám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lu-moc-lan/8.html.]

 

Ta không muốn đôi co, liền đưa luôn hộp phấn má cho nàng, nàng vui vẻ tươi cười: "Yên tâm, ta sẽ giữ bí mật."

 

***

 

Sau đó, Tần thị thường xuyên nhờ người tìm ta để xin bánh hương và phấn má.

 

Nàng là người nhanh nhẹn và thẳng thắn, luôn mang theo đá quý và lời nhắn: "Phu nhân nhà ta nói hương của cô rất hiệu nghiệm."

 

Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa ta và nàng chẳng khác nào một "giao dịch."

 

Nhưng vì ta sợ lạnh vào mùa đông, người cũng trở nên lười biếng, hầu như không làm được sản phẩm nào. Thỉnh thoảng nàng đến nhà trò chuyện, than thở về việc Chu Phượng Sơ bận rộn với công việc thế nào, trong lời nói ngụ ý giục ta làm hương nhanh hơn.

 

Khi tết đến gần, ta càng không có tâm trạng để thu hoạch hoa nữa, vì Hoắc Trì đã trở về.

 

Vừa về đến nhà, hắn liền đến gặp Hoắc Đình báo cáo kết quả học tập ở Lãng Hiên, đến hôm sau mới ghé qua Phương Tạ Viên.

 

Hơn nửa năm không gặp, Hoắc Trì đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ non nớt ngày trước, mang theo gió tuyết mà đến, trong ánh mắt tràn đầy khí chất của một kẻ kỳ tài bẩm sinh, kiêu hùng và sắc bén.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Hắn mang đến cho ta trang sức và y phục, còn ta thì lấy ra những đôi đệm giày giữ ấm, bảo vệ đầu gối và mũ nỉ đã chuẩn bị sẵn: “Học viện quản lý rất nghiêm ngặt, không cho mang đồ đạc vào. Những thứ này ta cứ cất giữ, rảnh rỗi thì khâu lại, càng khâu càng nhiều.”

 

Hoắc Trì nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: “Mộc Lan, nàng thật tốt. Những thứ ta mang đến chỉ là mua bằng bạc, còn những gì nàng làm đều là tự tay may vá. Lúc nàng làm những thứ này, chắc chắn đã nghĩ đến ta.”

 

Dù giờ đây Hoắc Trì đã không còn là đứa trẻ như trước, nhưng ta vẫn không thể tách rời hình ảnh của hắn với tiểu A Trì trong ký ức. Vì vậy, khi hắn nắm tay ta, ta có chút không thoải mái, bèn nói: “Ta nấu rượu nếp và chè trôi nước, để ta múc một bát cho ngài.”

 

Chúng ta ngồi trên bậc thềm, vừa thưởng thức món ăn nóng hổi, vừa nói về những chuyện đã xảy ra sau thời gian xa cách. Phía sau là bếp lò ấm áp, phía trước là tuyết rơi im lặng không một tiếng động.

 

Ta luôn cảm thấy rằng, khung cảnh yên bình này sẽ chẳng thể kéo dài quá lâu.

 

Trong mười ngày đó, ta và Hoắc Trì ít khi gặp nhau. Nếu không phải hắn cùng Hoắc Đình ra ngoài thăm bạn, thì cũng là bận rộn với các đồng môn khác. Ban đêm, nếu về kịp, hắn có thể uống vội bát canh ta nấu, coi như đã là điều may mắn.

 

Những khi trò chuyện, hắn thường nói về những đạo lý lớn lao mà ta khó hiểu, liên quan đến triều chính, khiến ta không khỏi lo lắng: “Năm xưa nhà họ Hoắc chỉ trong một đêm mà từ vinh hiển rơi vào bần hàn, ta và ngài là người chứng kiến. Từ đó, ta luôn cẩn trọng, không dám coi thường bất kỳ việc gì. Hoắc đại nhân đã giữ chức vị cao suốt nhiều năm, Hoắc phủ dưới sự che chở của ngài ấy mới được hưởng vinh hoa này. Điều ta nghĩ đến không phải là sự phồn thịnh của Hoắc phủ, mà là những nỗ lực mà Hoắc đại nhân phải bỏ ra. Triều đình đấu đá gay gắt, các trọng thần đều bị đẩy lên đỉnh của sóng gió. Ngài sau này sẽ nhập triều làm quan, ở học viện đều là con cháu quan lại, khi giao thiệp chớ để mình bị lợi dụng thành công cụ cho kẻ khác tranh đoạt quyền lực.”

 

Hoắc Trì cười nhẹ, không để tâm: “Mộc Lan, sao nàng lại lo lắng như vậy? Ta nào phải kẻ vô ơn bội nghĩa mà sẽ đối đầu với Hoắc Đình đườg huynh của ta chứ?”

 

Hắn kéo nhẹ b.í.m tóc ta, ánh mắt chợt trở nên kỳ lạ: “Sao ta cảm thấy nàng quan tâm đến Hoắc Đình đường huynh nhiều hơn? Còn ta, nàng để ta ở đâu?”

 

“Ta sao lại không quan tâm đến ngài chứ? Ta chỉ là lo lắng ngài làm sai chuyện, rồi bị Hoắc đại nhân đánh cho tan tác thôi.”

 

“Giỏi lắm!” Hoắc Trì giả vờ lao đến, ta vừa quay người định né tránh, lại đụng phải một bức tường người. Đất trời quay cuồng, một đôi tay ôm lấy eo ta, giữ ta lại.

 

Loading...