Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lòng người như rắn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-28 17:30:16
Lượt xem: 225

Nghe anh ta nói, tôi phân vân không biết làm sao, thì bảo vệ lại dùng sức đập mạnh cửa sổ xe lần nữa, dùng loa hét vào cửa sổ xe bên phải yêu cầu tôi lái nhanh đi.

 

Con rắn sờ mặt tôi, rồi xoay người rời đi, để lại tôi mơ hồ trong tiếng còi ô tô giục ở đằng sau và tiếng bảo vệ lớn tiếng ầm ĩ.

 

Cuối cùng bảo vệ bước tới cửa sổ bên trái, dùng loa hô to với tôi, lúc này tôi mới tỉnh dậy và không thấy Lữ Phúc Chu.

 

Bảo vệ còn hỏi tôi có phải uống rượu không, trong xe toàn mùi rượu thuốc.

 

Tôi hoàn toàn sợ hãi, không dám nói gì, tê cứng chân tay, cố gắng khởi động xe ra ngoài.

 

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, dừng ở ven đường, xe ở phía sau vượt lên hét to m\ắ\ng tôi đồ tâm th\ầ\n, tay tôi run run, cầm máy tính ở ghế sau, run rẩy mở phần mềm giám sát.

 

Tôi bắt đầu xem trực tiếp từ tối hôm qua khi Lữ Phúc Chu cùng cha chồng uống rượu.

 

Khi mở rượu ra, giống như khi tôi nhìn thấy không có gì khác thường.

 

Nhưng từ hơn mười một giờ sau khi tôi ra ngoài, cha chồng nhìn tôi ánh mắt khác thường, chắc là uống rượu xong nóng nực, đi tìm vỏ chai nước khoáng, chuẩn bị lấy rượu ra ngoài uống.

 

Lữ Phúc Chu khuyên ông ta, cũng không biết bọn họ nói gì.

 

Cha chồng vặn vòi rượu, càng chờ càng mất kiên nhẫn, chịu không nổi vòi chảy rượu chậm, mở hẳn nắp ra, nói gì đó với Lữ Phúc Chu, anh ta vẻ mặt miễn cưỡng đi vào bếp lấy hai cái thìa lớn đưa cho cha.

 

Một cái dùng để giữ con rắn và dược liệu không động đậy, một cái dùng để múc rượu.

 

Tay ông ta rất thành thạo, dùng cái thìa múc rượu vào vỏ chai nước khoáng, không rơi vãi ra ngoài.

 

Vừa múc rượu, vừa cầm thìa bên kia gõ vào đầu rắn, hung dữ nói gì đó. Thậm chí còn cầm thìa múc rượu móc đầu rắn lên, cười ha ha nói gì đó với Lữ Phúc Chu, chắc là đùa giỡn dày vò con rắn này rất vui.

 

Ông ta trêu chọc còn nói một cách rất hả hê điều gì đó, chờ chai rượu đầy rồi, mới tiện tay đậy cái nắp lại, nói gì đó với Lữ Phúc Chu.

 

Hai cha con đều không vui, nhưng Lữ Phúc Chu vẫn tiễn ông ta ra ngoài.

 

Nhưng khi cả hai cha con ra ngoài, cái nắp vại rượu vừa đóng kín lại mở ra, con rắn đẩy cái nắp lên bò ra.

 

Nhưng không hiểu tại sao, đầu rắn thò ra, nó chỉ tựa đầu vào miệng vại, không chạy ra.

 

Khi tôi nghĩ rằng nó bị ngâm trong vại rượu quá lâu, không có sức chạy đi.

 

Lữ Phúc Chu quay về, thấy đầu rắn mềm rũ ở miệng vại, vội cầm cái thìa định ấn đầu rắn vào vại.

 

Khi anh ta lại gần, con rắn bỗng nhiên nhảy lên chui thẳng vào miệng Lữ Phúc Chu, vặn vẹo thân rắn chui vào.

 

Tôi vừa nhìn, liền nhịn không được mở máy tính ra, chỉ muốn thò tay vào giúp Lữ Phúc Chu lấy con rắn từ trong miệng anh ta kéo ra.

 

Hai tay Lữ Phúc Chu cũng cầm thân rắn, nhưng cho dù anh ta dùng sức như thế nào cũng không kéo được, con rắn từng chút một chui vào trong thân thể Lữ Phúc Chu.

 

Nhưng bụng của Lữ Phúc Chu, vẫn không có gì thay đổi.

 

Ngay khi đuôi rắn biến mất trong miệng Lữ Phúc Chu, đầu anh ta như con rắn bình thường vặn vẹo, dường như ánh mắt nhìn cửa phòng ngủ, đem vại rượu đậy kín.

 

Điều kỳ lạ là khi đậy nắp vại rượu lại, bên trong vẫn còn một con rắn đen, nhẹ nhàng vặn vẹo..

 

Còn “Lữ Phúc Chu” chậm rãi đi vào phòng ngủ…

 

Nghĩ đến con rắn chui vào thân thể và sự nhiệt tình anh ta tối hôm qua, tôi chỉ thấy toàn thân nổi da gà, cả cơ thể trống rỗng.

 

Ngón tay run rẩy cầm chuột kéo xuống, kéo đến lúc rạng sáng, “Lữ Phúc Chu” từ phòng ngủ đi ra, đứng nhìn hình cưới tôi của tôi và Lữ Phúc Chu, còn đưa tay chạm vào hình ảnh tôi mặc váy cưới, dường như đang suy nghĩ.

 

Thật lâu sau mới quay người rời đi.

 

Tôi vừa ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng vẫn từ từ kéo xuống.

 

Cho đến khi cha chồng và người phụ nữ quần áo xộc xệch quay về, cả hai người đi vào phòng ngủ dành cho khách, con rắn đen trong vại rượu rắn ở trên bàn vặn vẹo không yên.

 

Tôi di chuột xuống phía dưới màn hình một chút một, ánh mắt nhìn chăm chú vào con rắn đen trong vại rượu, dường như nó rất oán hận cha chồng tôi, khi cha chồng và người phụ nữ từ phòng ngủ đi ra, nó lập tức bơi vào sát vại.

 

Mãi cho đến khi tôi và cha chồng cãi nhau, tôi lấy máy tính rời đi, cha chồng và người phụ nữ cùng uống rượu rắn, hai người càng uống càng không bình thường, không quân tâm điều gì mà ở phòng khách làm loạn.

 

Ở trên camera giám sát, con rắn đen ở trong vại rượu nhìn chằm chằm cha chồng và người phụ nữ kia, mấy lần tôi rõ ràng thấy con rắn đen trong vại thủy tinh nhìn hai vị trí gắn camera.

 

Dường như nó biết rõ trong nhà có gắn camera giám sát?

 

Sau đó người phụ nữ nói gì đó với cha chồng, cha chồng không sợ ch\ế\t mở nắp vại, vừa đắc ý nói với người phụ nữ kia, vừa thò tay vào trong vại, bắt con rắn đen ra.

 

Con rắn bị ngâm hơn nửa năm, mềm nhũn ở trong tay cha chồng, ông ta còn cầm đầu rắn dọa dẫm người phụ nữ kia.

 

Người phụ nữ giả vờ sợ hãi, lao vào trong n.g.ự.c cha chồng, giống như con rắn vặn vẹo, còn tò mò sờ thân rắn.

 

Ngay lúc hai người cầm rắn chơi đùa, con rắn đen đột nhiên bò dọc cánh tay cha chồng, cực kỳ nhanh bò qua phần thân trên người, quấn quanh eo ông ta.

 

Tôi nhìn thấy cha chồng hét lên đau đớn, đưa tay ôm lấy bụng dưới, người phụ nữ sợ hãi hét lên muốn bỏ chạy, nhưng con rắn đen quấn lấy, chui nhanh vào thân dưới bà ta.

 

Thân rắn vặn vẹo đến đâu, m.á.u tươi ở giữa hai chân tuôn ra ngoài đến đó.

 

Cha chồng hoảng sợ thét lên, bỏ chạy thẳng ra ngoài, người phụ nữ giãy giụa cố ngóc dậy, cầu cứu ông ta, nhưng căn bản không ai để ý.

 

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, sau lưng tôi rét run, con rắn đen chậm rãi bò ra, kéo theo một vết m.á.u dài, biến mất ở cửa ra vào.

 

Người phụ nữ trên mặt đất vặn vẹo vài cái rồi tắt thở.

 

Xem hết tôi chỉ thấy toàn thân không khỏe, không biết chuyện gì xảy ra và càng không biết phải làm gì.

 

Rõ ràng tôi đã nhìn thấy một con rắn đen chui vào trong người Lữ Phúc Chu, nhưng tại sao trong vại rượu vẫn còn có một con rắn?

 

Tôi cầm máy tính suy nghĩ một chút rồi tắt máy, lái xe đến đồn cảnh sát khu vực chúng tôi, tìm cảnh sát Tần chịu trách nhiệm vụ án nhà tôi, muốn đưa đoạn video camera giám sát cho anh ta xem.

 

Còn muốn nói cho anh ta biết, Lữ Phúc Chu chính là con rắn đấy.

 

Nhưng khi tôi bật camera giám sát, hình ảnh bên trong lại thay đổi, không còn hình ảnh con rắn đen chui vào miệng Lữ Phúc Chu.

 

Chỉ có hình ảnh anh ta đưa cha chồng ra ngoài và quay lại, áp đầu con rắn vào trong vại rượu, sau đó đi vào phòng ngủ.

 

“Chắc là anh ta không đậy nắp kín, khiến con rắn bò ra.” Cảnh sát Tần nhìn camera giám sát, nói với tôi: “Con rắn đã tìm được rồi, ở dưới trục thang máy chung cư, bị đè dẹp.”

 

“Không thể nào, là Lữ Phúc Chu…” Tôi muốn giải thích, nhưng cảnh sát Tần nhìn phía sau tôi.

 

Sau đó tôi nghe thấy tiếng Lữ Phúc Chu vang lên ở phía sau: “Anh làm sao?”

 

Tôi cảm thấy ớn lạnh sau lưng, giống như có cái gì đang bò dọc sống lưng.

 

Lữ Phúc Chu vẫn mỉm cười với tôi, đưa cho tôi một chiếc điện thoại mới: “Không phải điện thoại bị giữ lại làm vật chứng rồi à? Anh đến tìm cảnh sát Tần lấy lại sim điện thoại, tiện thể chuyển lại tiền chi phí y tế đóng trước cho cảnh sát.”

 

Anh ta nói chuyện có trật tự, cười hiền lành, còn thân mật ôm bả vai tôi, cười khổ với cảnh sát Tần: “Hôm nay Chu Cầm đã sợ hãi, trên người tôi toàn mùi rượu rắn, ngại quá cảnh sát Tần.”

 

Cảnh sát Tần cười với Lữ Phúc Chu, sau đó bảo người đi lấy điện thoại của tôi.

 

Lữ Phúc Chu ôm tôi, còn hỏi cảnh sát Tần về tình hình vụ án, giờ tôi mới biết, Lữ Phúc Chu và cảnh sát Tần quen biết từ trước.

 

Người phụ nữ thiệt m\ạ\ng đúng là làm “nhà nghề”, đã thông báo cho người nhà nhưng không ai đến nhận thi thể.

 

Tôi bị Lữ Phúc Chu ôm suốt, nghe anh ta bình tĩnh giao tiếp với cảnh sát Tần, nhất thời tôi không biết là con rắn hay Lữ Phúc Chu.

 

Cuối cùng, anh ta yêu cầu được nhìn xác con rắn một chút, nói là sợ bắt nhầm, con rắn trong chung cư đó dù sao cũng là anh ta tự tay đè trở lại trong vại.

 

Việc này cũng không quá giới hạn nên cảnh sát Tần đồng ý.

 

“Em sợ rắn, đợi ở đây đi.” Lữ Phúc Chu quan tâm bảo tôi chờ ở bên ngoài, còn nói với một nữ cảnh sát: “Làm phiền cảnh sát Văn ở cùng Chu Cầm nhà tôi, cô ấy thật sự bị dọa sợ.”

 

Trước khi Lữ Phúc Chu đi còn lấy một ly nước ấm, đưa tới trước mặt tôi: “Tay em lạnh đấy, nên uống chút nước ấm, ngồi chờ anh. Không sao đâu, đừng sợ.”

 

Giọng nói nhẹ nhàng giống như khi tôi và Lữ Phúc Chu ở cùng nhau, lại giống như một đôi vợ chồng già.

 

Tôi hơi bối rối, anh ta là Lữ Phúc Chu hay con rắn?

 

Nhưng Lữ Phúc Chu kéo tay tôi, bảo tôi cầm ly nước, mỉm cười nói cảnh sát Văn đi theo giúp tôi, rồi mới đi cùng cảnh sát Tần nhìn xác con rắn.

 

Cảm nhận được hơi ấm của ly giấy, cảnh sát Văn cười nói Lữ Phúc Chu rất chu đáo.

 

Tôi cầm chặt chiếc ly giấy, đè xuống cảm giác sợ hãi run rẩy, trò chuyện cùng cảnh sát Văn một lúc mới biết, Lữ Phúc Chu có khá nhiều quan hệ với cảnh sát.

 

Công ty anh ta bây giờ là cố vấn kỹ thuật về an ninh cho cảnh sát. Lữ Phúc Chu là chuyên gia về công nghệ, có khi sẽ giúp cảnh sát khôi phục video giám sát, hoặc là điều chỉnh lắp đặt một số camera.

 

Tôi suy nghĩ một chút mới nhận ra trước đây Lữ Phúc Chu từng nói với tôi, nhưng tôi không mấy quan tâm.

 

Nói cách khác, con rắn đó nhập vào Lữ Phúc Chu, có toàn bộ trí nhớ của anh ta sao?

 

Trong lòng tôi càng nghi ngờ nhiều hơn, vừa vặn cảnh sát Văn có việc bận, tôi liền lấy chiếc điện thoại mà “Lữ Phúc Chu” mới mua, lắp sim, và cài đặt phần mềm tôi cần.

 

Chiếc điện thoại cũ tôi đưa cho cảnh sát, tôi đã dùng hơn hai năm, mẫu mới này hai tháng trước tôi đã định mua, nhưng Lữ Phúc Chu là người tiết kiệm, năm nay lại đưa hết tiền cho cha chồng xây nhà, anh ta khuyên tôi nên tận dụng, tránh lãng phí. Bây giờ điện thoại tính năng không khác nhau mấy, không cần thiết phải đổi.

 

Con rắn này, thật sự có toàn bộ trí nhớ của Lữ Phúc Chu.

 

Sau khi cài đặt wechat, tôi nhắn tin cho đồng nghiệp Tôn Thải Doanh, hỏi cô ấy cách xử lý việc lạ lần trước gặp phải như thế nào.

 

Tôi nhớ cách đây không lâu, mẹ chồng cô ấy đến, sau đó cô ấy nghỉ phép vài ngày, khi quay trở lại công ty thì bị sảy thai, mẹ chồng ch\ế\t, chồng thì mất tích. Chỉ nói là gặp chuyện lạ.

 

Cô ấy hỏi tôi gặp chuyện lạ gì, tôi muốn nói qua điện thoại nhưng nghĩ đến video trong phần mềm camera giám sát bị thay đổi, liền hẹn cô ấy gặp mặt trực tiếp để nói chuyện.

 

Thải Doanh hẹn gặp nhau ở quán bar Phong Nguyệt Trái, nói người giúp xử lý việc đó là bạn của chủ quán bar.

 

Tôi nói qua với cảnh sát Văn rằng có việc gấp, để chìa khóa xe lại cho “Lữ Phúc Chu”, gọi taxi rời đi.

 

Chiếc xe đó mùi rượu rắn quá nồng, buổi sáng “Lữ Phúc Chu” từng lái, không biết anh ta có làm gì không.

 

Khi tôi đến Phong Nguyệt Trái, Tôn Thải Doanh đã đến, cô ấy vừa sinh non, lại gặp biến cố lớn, tiều tụy, sắc mặt không tốt lắm.

 

Nhưng nhìn thái độ của chủ quán bar đối với cô ấy, rất chu đáo.

 

Bên trong quầy bar, còn có một thanh niên tóc ngắn, vẻ ngoài lạnh lùng, rõ ràng nhìn thấy anh ta không kiên nhẫn.

 

Tôi sợ “Lữ Phúc Chu” tìm đến, ngay khi Tôn Thải Doanh giới thiệu với tôi xong, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất kể lại sự việc.

 

Tôn Thải Doanh nghe xong hoàn toàn khiếp sợ, cùng chủ quán bar quay đầu nhìn thanh niên gọi là “bác sĩ Bạch”

 

Bác sĩ Bạch trầm ngâm một lúc mới nói với tôi: “Nó không có ác ý với cô, chắc là có việc muốn cô giúp đỡ. Trước mắt xem ra, chưa gây hại cho chồng cô.”

 

Như này còn không gây hại?

 

Tôi nhìn chằm chằm bác sĩ Bạch muốn nói tiếp, nhưng anh ta lại nhìn thẳng vào tôi: “Hai người chưa bị thương phải không? Người phụ nữ bị ch\ế\t kia là chính cô muốn bắt đi, nó chỉ đang bảo vệ cô. Cha chồng cô đem nó ngâm rượu nửa năm, không cho nó trả thù một chút sao?”

 

Nghe cũng logic, không phản bác được.

 

“Vậy chồng tôi bây giờ ra sao?” Nghĩ đến thân thể Lữ Phúc Chu bị một con rắn chiếm, trong lòng căng thẳng.

 

Bác sĩ Bạch suy nghĩ một chút, cầm một cây châm đưa cho tôi: “Nó tìm cô nhờ giúp đỡ, hứa sẽ cho chồng cô an toàn thì sẽ không hại người. Chúng nó đã nói thì giữ lời hơn cả con người. Nếu cô sợ nguy hiểm, cầm cái này đ.â.m nó là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/long-nguoi-nhu-ran/chuong-3.html.]

 

Cây châm này, to bằng ngón tay, cũng không sắc nhọn, đối phó được với yêu rắn sao?

 

Nhưng Tôn Thải Doanh kéo tôi lại, chớp chớp mắt, tỏ vẻ cây châm này rất hữu dụng.

 

Ngay khi tôi lấy cây châm, bọc lại trong túi vải Tôn Thải Doanh đưa, bác sĩ Bạch nhìn về phía cửa ra vào.

 

Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, vội quay ghế nhìn lại.

 

Chỉ nhìn thấy một bóng đen giống con rắn, trườn từ cửa đến chân tôi.

 

Nhìn theo bóng đen, thấy “Lữ Phúc Chu” bình tĩnh đứng ở cửa quán bar, ánh mắt sáng rực nhìn bác sĩ Bạch: “Chu Cầm, có thể đi được chưa?”

 

Tôi cảm thấy tim đập nhanh, vội nắm chặt cây châm, nhìn chằm chằm bác sĩ Bạch.

 

Anh ta chỉ vẫy vẫy tay với tôi: “Đi đi, nó sẽ không hại cô.”

 

Tôi không biết sao lại chắc chắn “Lữ Phúc Chu” không hại tôi, nhưng anh ta chiếm lấy thân thể này, tôi không thể bỏ mặc, chỉ có thể chậm rãi đi đến.

 

“Lữ Phúc Chu” ôm eo tôi, dẫn tôi lên xe.

 

Trên đường anh ta không hỏi gì, dẫn thẳng tôi đến bệnh viện.

 

Cha chồng đã ra khỏi phòng giải phẫu, thuốc tê vẫn chưa tan, nên vẫn còn hôn mê.

 

Y tá đang bôi thuốc trên eo ông ta, đây là lần đầu tôi nhìn thấy giời leo.

 

Mụn rộp đỏ và đầy mủ quấn quanh eo như một con rắn, ông ta sốt cao và liên tục nói nhảm.

 

Nói giọng địa phương nhưng tôi vẫn nghe được con rắn trả thù.

 

“Lữ Phúc Chu” nói thẳng với tôi: “Tôi đã chuyển viện cho ông ta về quê, nếu em không muốn ông ta và anh…”

 

Anh ta đưa tay chỉ vào bản thân mình: “Đều ch\ế\t thì cùng đi theo.”

 

Lúc nói chuyện với tôi, ánh mắt anh ta đảo qua cây châm.

 

Anh ta biết rõ nhưng không quan tâm.

 

“Lữ Phúc Chu” lấy lý do bảo hiểm y tế của cha chồng ở quê, thuê xe cấp cứu, đi suốt đêm đưa chúng tôi về quê.

 

Về đến quê, anh ta gọi điện cho chú họ đến chăm sóc cha chồng, sau đó gọi xe taxi đưa tôi đến căn nhà mới xây.

 

Nhà mới ở quê do cha chồng một mình trông coi xây dựng, Lữ Phúc Chu có trở về xem, tôi bận rộn công việc nên chưa lần nào trở về.

 

Khi xe về đến vùng nông thôn, khác hoàn toàn với ba năm trước khi tôi và Lữ Phúc Chu cưới.

 

 Nhà ở nông thôn mấy năm nay tôi nghe nói bị quản lý chặt chẽ, mọi người đều đổ xô xây nhà mới, hai bên đường toàn là rác thải xây dựng.

 

Con sông trong vắt ngay cửa thôn cũng bị đổ đầy gạch vỡ, xi măng, cùng với những thứ khác, lấp đầy. 

 

Phát sinh bụi bặm còn nhiều hơn thành phố.

 

Khi xe dừng ở căn nhà mới cha chồng xây, “Lữ Phúc Chu” cầm chìa khóa mở cửa.

 

Căn nhà xây dựng cũng không tệ, “Lữ Phúc Chu” không quan tâm đến điều này, dẫn tôi vào căn phòng tận cùng bên trong tầng một.

 

Chờ cửa đẩy ra, mùi rượu nồng nặc lan tràn.

 

Anh ta chưa bật đèn, tôi đã nghe được tiếng nước chảy rào rào.

 

Tôi sợ run người, vội mở đèn trên điện thoại.

 

Thấy trong gian phòng bày đầy giá gỗ nhỏ, bên trên đều là vại thủy tinh lớn nhỏ, pha đủ loại rượu.

 

Mà tiếng nước chảy rào rào vừa nghe, chính là do rất nhiều con rắn bị ngâm trong vại rượu vặn vẹo bơi.

 

Chúng nó như cảm giác được điều gì, tất cả rắn đều nhìn về phía tôi và “Lữ Phúc Chu”, đuôi rắn quẫy đạp liên tục, như đang cầu xin giúp đỡ.

 

“Lữ Phúc Chu” dẫn tôi đến kệ rượu trong cùng.

 

Trong phòng đều là mùi rượu thuốc, nồng đậm đến không thở nổi, ánh sáng điện thoại lờ mờ, chiếu vào những vại thủy tinh có màu sắc đậm đặc như biến thành màu đen, không thấy rõ là cái gì.

 

Tôi dạo nhanh một vòng, tìm công tắc trên tường rồi nhanh chóng bật đèn lên.

 

Nháy mắt đèn bật lên, những con rắn ngâm trong vại thủy tinh càng vặn vẹo dữ dội hơn, cơ thể đập mạnh xuống nước.

 

Vừa lúc đèn bật sáng, đập vào mắt tôi là bên trong vại rượu cạnh giá, có nửa vại ngâm chuột không có lông màu hồng nhạt.

 

Tôi sợ hãi lui về phía sau một bước, một bàn tay đỡ gáy tôi, trầm giọng nói: “Cẩn thận.”

 

Tôi khẽ thở hổn hển, rồi lại phát hiện có một chiếc đinh đóng không chắc chắn trên kệ rượu phía sau.

 

Vì tôi lùi mạnh một bước, mu bàn tay “Lữ Phúc Chu” xẹt qua đầu đinh, lộ ra một vết m.á.u thật sâu.

 

Rõ ràng rất đau, khóe mắt giật giật, nhưng chỉ thản nhiên nói: “Đừng sợ, chúng nó đều ch\ế\t rồi.”

 

Sau đó kéo tôi đi vào bên trong.

 

Trên tất cả giá rượu đều là đủ loại rượu.

 

Rượu chuột, rượu kiến, rượu ong, rượu bọ cạp, rượu rết…

 

Thậm chí còn có một loại nhìn giống cây côn của động vật.

 

Toàn bộ đều ngâm trong dược liệu, tỏa ra cảm giác ớn lạnh kỳ lạ.

 

Đến bây giờ tôi mới biết cha chồng có bản lãnh và sở thích này.

 

Giống như đọc được suy nghĩ của tôi, “Lữ Phúc Chu” cười nói: “Lữ Bân ở quê nhà được xem là một người có tiếng nói, nếu không ông ta lấy đâu ra tiền cho Lữ Phúc Chu mua nhà trong thành phố, tiền ở đâu đi tìm phụ nữ vui chơi.”

 

“Nhà này của ông ta, cũng coi là…” Nói đến đây, liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cô cũng không thích nghe.”

 

Tôi nghĩ đến cha chồng quen thuộc đưa phụ nữ về nhà, lại nhìn mấy vại rượu côn của động vật, đại khái cũng hiểu.

 

Bây giờ tình trạng độc thân ở nông thôn đã trở thành vấn nạn xã hội, cha chồng sống độc thân nhiều năm như vậy, con trai lại không về nhà, ông ta lại ra ngoài tìm phụ nữ, sợ là nhà này cũng nhiều khách thường xuyên đến thăm.

 

Đè lại cảm giác buồn nôn, để “Lữ Phúc Chu” dẫn tôi đến kệ rượu rắn dựa vào tường.

 

Lúc này tôi mới nhận ra, hầu như đều cuộn tròn thành ngọn núi, không lớn bằng con rắn cha chồng đem đến nhà tôi, nhưng cũng bằng cánh tay trẻ con.

 

Nhỏ nhất bằng chiếc đũa lớn, một số cuộn vào nhau ở dưới đáy vại thủy tinh, không còn cử động, rõ ràng đã ch\ế\t.

 

“Lữ Phúc Chu” đẩy tôi về phía vại rượu, trầm giọng nói: “Mở vại rượu, thả chúng nó ra.”

 

Tôi bị dọa sợ, không nghĩ đến việc anh ta nhờ tôi giúp đỡ là cái này.

 

Nghĩ đến thân thể của Lữ Phúc Chu, nhưng trong vại rượu toàn rắn màu đen, tôi sợ vừa mở vại rượu ra, những con rắn này sẽ…

 

Tay tôi sờ đến cây châm trong túi áo.

 

“Em không muốn cứu cha con Lữ Bân sao?” Anh ta nhìn chằm chằm vào tay tôi, nói khẽ: “Nếu em không tin lời tôi, có thể lấy cây châm chĩa vào cổ tôi. Như vậy nếu có nguy hiểm, em có thể đ.â.m ch\ế\t tôi luôn.”

 

Anh ta nói rất nghiêm túc, còn đưa cổ lại gần tay tôi: “Bảy phân rắn là ở sau gáy, cũng tương đương với cổ con người, tôi nhập vào thân Lữ Phúc Chu, nên bảy phân rắn cũng ở trên cổ anh ta.”

 

Tôi không biết anh ta có ý gì, nhưng nghe đến tiếng con rắn vặn vẹo rào rào, nghĩ đến hai m\ạ\ng người cha chồng và Lữ Phúc Chu, bác sĩ Bạch cũng từng nói, con rắn không hại tôi.

 

Tôi làm theo lời anh ta nói, cầm cây châm, chĩa vào cổ anh ta. Rồi mới dùng chân đỡ vại rượu dựa vào tường, sau đó dùng một tay, mở phía trên nắp bình.

 

Vừa mở nắp ra, con rắn đang ngâm bên trong bỗng nhảy ra, rít lên một tiếng, há mồm muốn cắn tôi.

 

“Lữ Phúc Chu” lập tức phun lưỡi rắn, tê tê…ê…eeee như đang nói gì đó, con rắn kia còn không cam lòng, nhưng vẫn bò dọc theo vại rượu chui ra.

 

Cũng không bò nhanh, chắc là ngâm trong vại rượu quá lâu, vẫn chưa nhúc nhích được, chỉ vòng ở kệ rượu nhìn tôi chằm chằm.

 

Nhìn thấy điều này, tôi hơi thở dốc, cây châm trên tay chĩa vào cổ “Lữ Phúc Chu”.

 

Anh ta bước một bước lại gần tôi hơn, nói khẽ: “Trong dược liệu này có thuốc rắn, chúng tôi không tự mở ra được, nên phải tìm em giúp đỡ. Em yên tâm, chờ chúng nó được thả hết, tôi sẽ giấu chúng nó vào sâu trong núi, không bao giờ ra ngoài.”

 

Tôi nhìn anh ta: “Còn chồng tôi thì sao?”

 

“Khi tôi rời đi, anh ta sẽ không sao.” Anh ta mỉm cười dịu dàng với tôi: “Tôi cũng sẽ cứu Lữ Bân, bảo vệ cái m\ạ\ng nhỏ của ông ta.”

 

Tôi lắng nghe anh ta liên tục hứa hẹn, lúc này mới thử mở từng vại rượu.

 

Chờ tất cả con rắn thoát ra, chúng nó vây quanh hai cái vại rượu ngâm những con rắn nhỏ, rít lên phun lưỡi rắn tê tê…ê…eeee như rất đau khổ.

 

Tôi cầm cây châm chĩa vào cổ “Lữ Phúc Chu” không dám buông lỏng, muốn hỏi anh ta khi nào đi được.

 

Những con rắn vây quanh hai vại rượu ngâm những con rắn nhỏ, đột nhiên toàn bộ quay đầu, nhe nanh trợn mắt với tôi.

 

Có hai con rắn lớn hơn một chút, trực tiếp nhảy lên, nhào về phía tôi.

 

Nhìn miệng con rắn há to, những chiếc răng nanh cong cong dường như đang phun ra nọc độc, nồng nặc mùi rượu thuốc lan tỏa trong không khí, theo bản năng tôi muốn xoay cây châm trong tay…

 

Nhưng cùng lúc đó, “Lữ Phúc Chu” đột nhiên há miệng phát ra tiếng gầm nhẹ.

 

Hai con rắn đập vào kệ rượu, rơi thẳng xuống đất không dám cử động.

 

Những con rắn khác đang muốn cắn tôi cũng sợ hãi cuộn tròn lại.

 

“Lữ Phúc Chu” lại tê tê...ê...eeee nói gì đó, những con rắn này mới từ từ bò ra ngoài.

 

Tôi thở một hơi nhẹ nhõm.

 

Ít nhất thì anh ta cũng đáng tin cậy.

 

Không có qua cầu rút ván, sau khi tôi thả hết rắn ra không kêu bọn chúng cắn ch\ế\t tôi.

 

Chờ tất cả rắn đi khuất, tôi quay đầu nhìn anh ta: “Đến lúc anh phải đi rồi.”

 

“Được.” Anh ta mỉm cười với tôi, đưa tay chạm vào mặt tôi, chậm rãi đến gần mặt tôi: “Chu Cầm, tôi để lại cho em hai mảnh vảy rắn, nếu em gặp nguy hiểm, nó sẽ bảo vệ em.”

 

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, không hiểu anh ta có ý gì.

 

Nhưng tôi thấy anh ta đưa tay, nhẹ nhàng kéo áo tôi lộ ra bờ vai, và đặt một nụ hôn.

 

Một cơn đau như kim đ.â.m xuyên qua người tôi, ngay lúc tôi tưởng mình bị cắn, tay cầm cây châm đang định đ.â.m xuống cổ anh ta thì cơ thể Lữ Phúc Chu mềm nhũn ra, ngã trên mặt đất, cười khẽ với tôi: “Lòng người còn độc ác hơn rắn. Chu Cầm, tôi ở trong núi chờ em. ”

 

“Sau này em tìm tôi, nếu gặp phải rắn, nói với chúng nó, em muốn gặp Trường Minh, chúng nó sẽ đưa em đến gặp tôi.”

 

Sau đó “Lữ Phúc Chu” há miệng thật to, một bóng đen từ trong miệng “Lữ Phúc Chu” nhảy ra.

 

Tôi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc đồ màu đen có hoa văn màu vàng, cười nói với tôi: “Nhớ kỹ, tôi là Xà Thần Trường Minh, hẹn gặp lại em.”

 

Loading...