Lo sự nghiệp bên thừa tướng thanh tâm quả dục - 1-2

Cập nhật lúc: 2024-07-03 22:03:05
Lượt xem: 697

1.

Sau khi làm việc thiện tích đức hai mươi năm chỉ để được xuyên không vào truyện H, ta thực sự cạn lời.

Nhưng điều đáng mừng là ta đã có năng lực đọc suy nghĩ, phát huy tối đa kỹ năng giao tiếp xã hội của mình.

Vào ngày thứ hai sau khi xuyên không, từ một nha hoàn rửa bô ở hậu viện, ta trở thành nha hoàn đun nước tắm cho nữ chính.

Ta nghĩ đây là vị trí cấp cao giống thư ký lãnh đạo, là bước đệm để ta dấn thân vào tầng lớp quản lý không lâu sau.

Nào ngờ ta vẫn chỉ là nha hoàn đun nước.

Người khác xuyên không thì thành nữ chính, hoặc ít nhiều gì cũng cầm cốt truyện của nữ phụ độc ác.

Còn ta!

Dù sao ta cũng là sinh viên đại học ngây thơ nhưng không ngốc nghếch, thế mà tác dụng của ta lại là một cái máy quay, chuyên ghi lại những khoảnh khắc ngọt ngào giữa nam nữ chính à?

Cả nhà ơi, việc này có thực sự hợp lý không thế?

Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời kêu gọi của ta, một tháng sau, ta bị nhị ca của nam chính chặn đường ở hậu hoa viên.

Hắn ta nâng cằm ta bằng quạt xếp, soi mói từ trái sang phải.

“Hai lượng bạc, theo bổn thiếu gia, chắc chắn sau này sẽ được ăn ngon mặc đẹp.”

?

XX ngươi XX ngươi!

Ta thèm vào!

Hai lượng bạc, tên vắt cổ chày ra nước này đang khinh ai thế?

Ta nắm chặt tay.

Sau đó ta cụp mắt, nói nhỏ vào tai hắn ta: “Nhị thiếu gia, răng ngài dính rau kìa.”

Hắn ta xấu hổ ngậm miệng lại, rồi giận dữ trừng mắt nhìn ta.

Ta quay đầu đi mấy bước, nghe thấy tiếng lòng của người phía sau.

[Giỏi chơi chiêu lạt mềm buộc chặt nhỉ.]

[Nếu Tình Nhi cũng tán tỉnh ta như thế, bổn thiếu gia có c.h.ế.t cũng cam tâm!]

Tô Tình là tên nữ chính.

Không ngờ tên này lại định gian díu với cả đệ muội của mình, đúng là… không biết xấu hổ.

Trên cương vị một nha hoàn trung thành tuyệt đối, ta định cho nữ chính biết ý đồ xấu xa của lão nhị.

Ta chưa kịp lên tiếng, Tô Tình đã vẫy tay với ta.

“Đào Nhi, kể từ mai, ngươi đi phục dịch ở viện nhị ca nhé.”

Nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.

[Mong rằng với tì nữ này, hắn sẽ từ bỏ ý định đeo bám ta.]

?

Mẹ nó!

Đồ nữ chính vô lương tâm!

2.

Đương nhiên ta không muốn đi, ai biết đồ chó kia có mắc bệnh t.ì.n.h d.ụ.c gì không chứ.

Nhưng ta chỉ là một nha hoàn mặc người c.h.é.m giết, thấp cổ bé họng.

Tối đến, trong phủ mở tiệc tiếp đãi khách khứa, rất đông vui.

Nam chính uống ít rượu, đã về phòng tìm nữ chính từ nãy.

Ta thở dài, đang định đi đun nước tắm, một bàn tay bỗng kéo ta tới dưới mái hiên.

“Đào Nhi ngoan, phu nhân nhà ngươi đã tặng ngươi cho ta rồi.”

Ta kinh hãi.

Sao lại là đồ chó này thế?

“Nhị thiếu gia, đây là viện của phu nhân bọn ta!”

“Ta biết!” Hắn ta cười hềnh hệch: “Chẳng phải thế sẽ kích thích hơn à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-su-nghiep-ben-thua-tuong-thanh-tam-qua-duc/1-2.html.]

Mẹ nó.

Ta từng gặp biến thái, nhưng chưa thấy biến thái nào thế này.

Trong lúc ta giãy giụa, hắn ta nhét một viên thuốc vào miệng ta.

Trong truyện H, đây có thể là thứ tốt lành gì?

Ta dùng hết sức bình sinh để đẩy hắn ta ra rồi chạy thục mạng.

Chỉ là xuân dược thì ăn thua gì, cùng lắm ta nhảy xuống hồ sen, trong tiểu thuyết cũng toàn làm dịu hiệu quả thuốc kiểu đó.

Ta tính sai rồi.

Năm ngoái, nữ chính vô tình ngã xuống hồ sen, trong cơn giận, nam chính đã sai người tát cạn nước.

Ta gục bên hồ cạn với cơ thể nóng hầm hập, bắt đầu chửi rủa.

Nam nữ chính chuyên khắc ta đúng không?

Cơn ngứa từ lục phủ ngũ tạng lan tỏa trên da, ta không nghĩ được nhiều, vô thức tháo dây lưng.

Một cơn gió lạnh thổi qua, giúp ta tỉnh táo trong chốc lát.

Tiếng của đồ chó sau lưng ngày càng gần.

Tiếng bước chân đến gần vang lên bên tai ta.

Ta ngẩng đầu nhìn, một nam nhân mặc áo bào trắng đang đứng cách ta năm bước, nhíu chặt mày, hờ hững nhìn ta.

Bên hông hắn có một ngọc bài, ánh trăng chiếu sáng chữ “Chử” trên đó.

Ta bỗng nhận ra, nam nhân trước mặt là Chử Hoài Thâm.

Thừa tướng có quyền lực ngút trời, cũng là người bình thường duy nhất trong cuốn tiểu thuyết không có liêm sỉ, không có giới hạn này.

Vì hắn… bất lực.

Ta như nhìn thấy cứu tinh, vội túm vạt áo Chử Hoài Thâm.

“Đại nhân, mau cứu ta với!”

Đồ chó cũng nhanh chóng chạy tới.

“Chử đại nhân.” Hắn ta hậm hực hành lễ rồi liếc ta bằng ánh mắt hung tợn: “Tiện tì trong nhà không nghe lời, khiến ngài chê cười rồi.”

Chử Hoài Thâm nhìn ta, cụp mắt, im lặng.

Ta nghe thấy tiếng thở dài nội tâm khe khẽ của hắn.

[Chậc, đúng là đáng thương.]

Quả nhiên là người tốt trong sách.

Trong mắt ta xuất hiện sự mong chờ: “Chử đại nhân, xin hãy cứu ta.”

Đồ chó tức giận đến mức định kéo ta ra, nhưng cánh tay hắn ta bỗng bị giữ lại.

Chử Hoài Thâm cười khẽ, chăm chú nhìn ta bằng đôi mắt đen thẫm như mực.

“Muốn ta cứu em thật à?”

Ta gật đầu như gà con mổ thóc.

Hắn cười tiếp.

“Nhị công tử, có bằng lòng từ bỏ thứ mình yêu thích không?”

Ta được Chử Hoài Thâm đưa lên xe ngựa.

Trong không gian chật hẹp, hương gỗ mát lạnh từ người hắn lấp đầy trái tim ta.

Hiệu quả của thuốc bùng lên, ta run rẩy vươn tay tới chỗ hắn.

“Chử đại nhân, ta muốn…”

Hắn bình tĩnh ngăn cản tay ta: “Ta biết em rất vội, chờ lát nữa.”

Ta cắn chặt môi, mặt ửng hồng.

Cuối cùng xe ngựa lắc lư cũng dừng lại, sai vặt vén rèm lên: “Đại nhân, người tới rồi.”

“Ừ.” Chử Hoài Thâm vén rèm, vỗ nhẹ tay.

Ta sửng sốt.

Tám mỹ nam đang đứng thành hàng ở đó, khiến ta vừa bối rối vừa thèm thuồng.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...