Lọ Nước Hoa Hấp Dẫn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 00:36:39
Lượt xem: 1,388

Tôi không buồn đếm xỉa đến lời nói của cậu ta, chỉ lạnh lùng hỏi: “Tôi chỉ cho cậu một cơ hội cuối cùng, 100 tệ, đưa hay là không đưa?”

Nếu như bây giờ cậu ta đưa tiền, vậy thì có thể xem như giải quyết được nhân quả, mọi thứ còn có thể xoay chuyển được.

Nhưng nếu cậu ta không đưa thì…

“Tớ thật sự không có tiền mà.” Lý Hiểu Thanh càng khóc to hơn, “Lục Nhân, coi như tớ xin cậu, đừng cố ý làm khó tớ nữa được không?”

Tôi cười lạnh một tiếng, rút tay lại.

“Được, tùy cậu, sau này đừng hối hận là được.”

Chiều hôm đó, tôi đến lớp học.

Vừa vào tới thì phát hiện có rất nhiều người nhìn tôi chỉ trỏ xì xầm.

Tôi ngồi xuống liền nghe hai người phía sau tôi bắt đầu bàn tán…

“Ê, bà nghe nói gì chưa, Hiểu Thanh chỉ không cẩn thận xịt chút nước hoa của Lục Nhân thôi, vậy mà cậu ta đòi Hiểu Thanh trả tận 100 tệ luôn đấy!”

“Ôi khiếp, cũng ghê gớm quá rồi có được không? Chả phải nhà của Lục Nhân giàu lắm sao? Gì mà căng dữ vậy?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

“Ai mà biết đâu, nói không chừng do Hiểu Thanh có duyên hơn nên ganh tị chứ gì!”

Thì ra chuyện xịt lén nước hoa của Hiểu Thanh đã đồn khắp lớp rồi.

Tôi chỉ cảm thấy nực cười mà thôi.

Con nhỏ Lý Hiểu Thanh này mới là người xài trộm đồ của người ta, vậy mà còn mặt mũi đi tuyên truyền bản thân là người bị hại?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-nuoc-hoa-hap-dan/chuong-2.html.]

Ngay lúc này, đột nhiên có một thanh niên đi đến trước mặt, đập tay lên bàn tôi.

“Lục Nhân!” Giọng điệu của hắn không hề nhẹ nhàng chút nào, “Tôi mong cậu sẽ nói xin lỗi Hiểu Thanh!”

???

Tôi dùng ánh mắt nhìn mấy tên ngốc để hỏi ngược lại hắn: “Tại sao tôi phải xin lỗi?”

Hắn lẽ thẳng khí hùng trả lời: “Đương nhiên là bởi vì cậu sỉ nhục người khác! Hiểu Thanh chẳng qua chỉ xài một chút nước hoa của cậu thôi mà, nhưng cậu lại sỉ nhục Hiểu Thanh đủ đường, cậu không cảm thấy quá đáng lắm sao?”

Tôi càng kinh ngạc nhìn thẳng vào thanh niên đó.

Bản thân thầm nghĩ, có phải là do tôi tiếp xúc với người sống quá ít không? Tại sao tôi lại không thể hiểu nổi những suy nghĩ quái gở trong đầu của hắn vậy?

Lý Hiểu Thanh đang đứng một bên chạy lại sốt ruột nói:

“Lý Chiêu, cậu đừng vì tớ mà trách tội Lục Nhân có được không?”

Nói rồi cậu ta nhìn sang tôi, tỏ ra thấu hiểu lòng người: “Lục Nhân, cậu cũng đừng để bụng nhé, tớ đã không trách cậu nữa rồi.”

Tôi: “???”

Ồ, lại mở mang kiến thức nữa rồi đây.

Rõ ràng là tên trộm, lại nói sẽ tha thứ cho tôi cơ.

Thế là tôi cũng học theo cậu ta thấu hiểu lòng người đáp: “Không sao, tôi đã không trách cậu rồi. Bởi vì…”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên cục tức của Lý Hiểu Thanh đang lộ ra trên khuôn mặt, mỉm cười nói tiếp: “Cậu không sống được bao lâu nữa đâu!”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...