Chạm để tắt
Chạm để tắt

LỠ NHỊP TÌNH YÊU - C2

Cập nhật lúc: 2024-07-23 15:56:38
Lượt xem: 1,831

2.

 

Mùa đông ở Thượng Hải ẩm ướt lạnh lẽo, nhiệt độ không phải rất thấp, nhưng lại mang cảm giác âm lãnh gây cảm giác buốt giá, tê mỏi trên từng khớp xương.

 

Dường như có tuyết rơi, đem lại chút ướt át lạnh băng trên chóp mũi tôi.

 

Tôi ngẩng đầu, vừa rồi trời còn trong bây giờ đột nhiên lại tối sầm xuống, vô số hạt tuyết thật nhỏ theo gió nhao nhao rơi xuống.

 

Thượng Hải đã nhiều năm không có tuyết rơi, từ khi tôi và Lý Văn Kiêu tới thành phố này, dường như chưa từng thấy tuyết nữa.

 

Đột nhiên tôi nhớ đến tuyết ở quê nhà.

Thành phố nhỏ ven biển phương bắc, vừa đến mùa đông, gió biển ẩm ướt liền biến thành tuyết lớn như lông ngỗng, bay lả tả trong đêm đen, ngày hôm sau thức dậy, tuyết có thể chưa tới đầu gối nhưng bốn phía đều là một mảnh trắng xóa.

 

Rất sảng khoái, không giống tuyết Nam Phong này, lâu lâu dài dài, làm cho lòng người khó chịu.

 

Tôi đặt hành lý sang một bên, dứt khoát ngồi ở trạm xe buýt ven đường gọi điện thoại về nhà.

 

Mẹ tôi nhận điện thoại rất nhanh, trong sự kích động lại mang theo chút cẩn thận từng li từng tí:

 

“Nặc Nặc?”

 

Không khí lạnh lùa vào trong mũi, tôi xoa xoa xoang mũi chua xót.

 

“Mẹ, con muốn ăn sủi cảo mẹ làm.”

 

“Để mẹ tìm vé máy bay, sắp sang năm mới rồi, vé máy bay có thể không dễ mua lắm..."

 

Tôi ngắt lời bà: "Không cần đâu mẹ, năm nay con về nhà ăn Tết.”

 

Mẹ tôi sửng sốt, trong giọng nói mang theo chút sung sướng: "Thật sao?”

 

“Vâng! "Tôi ngẩng đầu lên.

 

Tuyết rơi như khẽ bay vào mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-nhip-tinh-yeu/c2.html.]

Tôi chớp chớp đôi mắt có chút ướt át, khàn giọng nói:

 

“Mẹ, con định về quê.”

 

Chiều hôm đó, tôi xin từ chức.

 

Chị chủ cố gắng giữ tôi lại: "Có phải cô có yêu cầu gì về tiền lương không?”

 

"Quản lý bộ phận sang năm liền phải điều đi, người ở bộ phận chúng ta là có hi vọng thăng chức nhất, hiện tại rời đi thì đáng tiếc quá!"

 

Tôi lắc đầu cười:

 

“Cám ơn chị Vương, nhưng em muốn về nhà với cha mẹ.”

 

Tôi vốn không phải là một người có chí lớn, không mong muốn hoàn thành giấc mộng được đứng trên đỉnh cao, chỉ muốn sống tốt cuộc sống gia đình bình an của mình.

 

Đến Thượng Hải là bởi vì Lý Văn Kiêu, hắn muốn phát triển ở Thượng Hải, tôi không còn cách nào khác đành đi theo hắn..

 

Tôi nghĩ rằng sẽ có ngày hắn nhìn thấy tình cảm của tôi, miễn là tôi ở bên hắn đủ lâu.

 

Thế nhưng, thì ra trong chuyện tình cảm, dù có cố gắng cũng không thể cưỡng cầu.

 

Trên đường đến khách sạn, một hiệu sách bên đường đang mở nhạc.

 

Giọng nữ hát cao:

 

【 Không kiềm chế được yêu đến mức khờ dại, trở thành con rối của người ta suốt một thời gian dài, mới chợt nhận ra bản thân chật vật biết bao…】

 

Yêu đến mức buộc mình phải nhún nhường, kết quả tôi vẫn chẳng thành công, trói buộc hắn không cho hắn bay cao, lịch sử không ngừng lặp lại khiến tôi quá đỗi mệt mỏi.....

 

Lần đầu tiên gặp Lý Văn Kiêu, là năm tôi 17 tuổi.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Bây giờ tôi đã 28 tuổi, vì Lý Văn Kiêu thỏa hiệp mấy năm, tôi cũng sắp 30 rồi.

 

Khoảng thời gian 12 năm đầy hoang đường này, cũng nên kết thúc thôi.

 

Loading...