Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lọ lem chơi cổ - 11: End

Cập nhật lúc: 2024-07-27 19:25:50
Lượt xem: 1,263

Cổ bà càng nói càng kích động, hai tay bà múa loạn, như hận không thể tự tay bóp c.h.ế.t bố tôi.

 

Bố tôi cái khó ló cái khôn.

 

Ông đột nhiên chỉ vào tôi: 

 

"Nó tên là Bạch Chỉ, là con gái của Bạch Thuật, cháu gái ruột của bà, nó mới 19 tuổi, vừa thi đậu đại học, nếu tôi chết, sẽ không có ai nuôi nó nữa!"

 

Đôi tay đang múa của cổ bà chậm lại vài phần, côn trùng trên mặt đất cũng chậm lại.

 

Trên người bố tôi đã là bao lớn bao nhỏ, khối lớn đen gấp thành khối nhỏ, hiển nhiên trúng độc khá sâu.

 

“Ta sẽ cho các ngươi một con đường sống." Cổ bà nói.

 

"22 năm trước, Bạch Thuật vì gả cho ngươi, mà tình nguyện từ bên trong trùng sơn xà hải bò ra ngoài, sau đó phải dưỡng thương hơn nửa năm."

 

"Nếu các ngươi có thể từ nơi đó bò ra ngoài, ta sẽ tha cho các ngươi!"

 

……

 

Không ngờ bố tôi và những người khác đã thực sự bò ra khỏi đấy!

 

Tôi cảm thấy khó hiểu, nhiều độc trùng cắn bọn họ như vậy,  sao có thể còn sống? 

 

Càng nghi ngờ hơn chính là, thực lực của Đại Cổ Bà Hắc Miêu rõ ràng không giống với truyền thuyết!

 

Nhưng tôi không tiện hỏi, loại chuyện nghi ngờ thực lực này, vẫn là không hỏi thì tốt hơn.

 

Cổ bà... Không, là bà ngoại, bà ngoại giữ tôi ở lại hai ngày.

 

Bà hỏi vì sao tôi lại hạ cổ Phó Hoàn Nhiên, cũng hỏi cuộc sống nhiều năm của tôi, tôi thành thật trả lời.

 

Hai ngày sau.

 

Bà nói, tôi có thể đi rồi, bảo tôi sau này hãy sống thật tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-lem-choi-co/11-end.html.]

 

Bà nói, bà vốn có thể lấy cổ sinh mạng của mẹ ra khỏi cơ thể tôi nhưng con cổ kia có thể bảo hộ tôi, vì vậy tốt nhất nên giữ lại!

 

Bà nói, lúc mẹ rời đi, kỳ thật là đã bị trục xuất khỏi nhà, tôi không cần trông coi núi.

 

Bà nói, lúc nhớ bà, cũng có thể trở về thăm một chút.

 

24

 

Vài ngày sau, tôi trở lại Thành Đô.

 

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

Chào đón tôi chính là tin báo tử của bố và hai mẹ con mẹ kế.

 

Trên đường về, bọn họ gặp phải tai nạn giao thông, bố tôi uống rượu nên lao khỏi đường cao tốc, ba người tử vong tại chỗ.

 

Vì vậy, tôi kế thừa toàn bộ tài sản trong nhà rồi tiến vào ngôi trường đại học Nông Nghiệp Hoa Nam.

 

Sau đó, tôi cũng ghé qua đồn cảnh sát và đổi tên.

 

Bỏ đi từ ‘Phó’, giờ đây tôi tên là Bạch Chỉ.

 

25

 

Bỗng một ngày, dì Thanh gọi điện cho tôi.

 

"Dì Thanh, cái ch.ết của gia đình con thật sự là ngoài ý muốn sao?”

 

"Đương nhiên rồi." 

 

Một ngày khác, tôi ngồi nói chuyện với bà ngoại.

 

"Bà ngoại, cái ch.ết của gia đình con thật sự là ngoài ý muốn sao?" 

 

"Con đoán xem." 

 

(Xong)

Loading...