Livestream giám định đồ cổ - Phần 2: Huyết Thi đến • Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:29:36
Lượt xem: 237

Bình luận cứ tới tấp, Tôn Khả Khả cũng không để ý đến, cô ta vẫn đang bận ở trong sân đi vòng vòng chụp hình, giới thiệu đến miệng đắng lưỡi khô.

"Này Mộ Dung Nguyệt, tôi đến nhà cô làm khách mà sao một cốc nước cũng không có vậy."

"Từ từ."

Ông nội tiếp tục nghiên cứu cẩn thận cái khăn tay với đôi giày kia, tôi đi qua nhà bếp rót hai cốc nước.

Thời điểm đưa nước cho nước đến trong tay Liễu Oánh, bỗng nhiên có một chấm đỏ rơi vào trong cốc

Sau đó ngày càng dày đặc hơn, nhuộm đỏ cả cốc nước.

Tôi vừa ngẩng đầu thấy, nháy mắt đầu óc trống rỗng.

Tôn Khả Khả hét lên.

"Chị dâu chị chảy m.á.u mũi kìa!"

"Mộ Dung Nguyệt cô còn ngơ ngẩn ở đó làm gì, mau giúp chị dâu tôi lấy khăn giấy đi!"

Tôi cùng tay cùng chân đi trở vào phòng lấy khăn giấy mang về cho Tôn Khả

Khả, cô ta đỡ Liễu Oánh nằm lên ghế tựa ngẩng đầu lên.

Tim tôi đập như trống trận còn tay chân thì lạnh buốt, bên tai ù đi.

Cửu khiếu xuất huyết, chắc trùng hợp thôi nhỉ?

Tôi đờ người đi trở vào thư phòng, nắm chặt cánh tay ông nội.

Khu bình luận rối loạn.

[Đậu! Đậu má! Vừa nói cửu khiếu xuất huyết thì liền chảy m.á.u mũi, chủ phòng chạy nhanh đi, cô ta chắc chắn là huyết thi đó!]

[Lầu trên này, cửu khiếu là chín cái lỗ nào vậy? Có thể phổ cập kiến thức không?]

[Hai mắt, hai tai, miệng, mũi với cả ba cái ở dưới nữa.]

[Cho nên xíu nữa mắt mũi miệng cũng sẽ chảy m.á.u sao? Sợ quá, chạy mau đi.]

[Lần trước lúc Chu Thịnh da bà nội anh ta, mấy người cũng nói như vậy, rốt cuộc là kiến thức khoa học hay giữ mạng quan trọng.]

[Thủy quân lại bắt đầu chứng minh có huyết thi, bảo Mộ Dung Nguyệt không nhìn lầm, thôi đừng nực cười nữa bạn ơi.]

Ông nội bực dọc hất tay tôi ra.

"Có chuyện thì nói, không thì bỏ móng gà của con ra!"

Môi tôi run bần bật.

"Ông ơi. Máu mũi. Cô ta chảy m.á.u mũi!"

Ông nội vẫn đang cặm cụi, say mê nhìn chằm chằm giày thêu trong tay.

"Lớn vậy rồi, chảy m.á.u mũi thì tự lau đi, đừng có làm phiền ông."

Tôi gấp đến độ dậm chân, giật lấy giày thêu trong tay ông ấy.

"Không phải con, là Liễu Oánh, là chị dâu của Tôn Khả Khả chảy m.á.u mũi!"

Tôi chỉ tay vào cửa, ông nội bất mãn liếc nhìn tôi một cái.

"Ai chảy m.á.u mũi con cũng- Hả- Con nói ai?!"

Chiếc ghế tựa để ngay cửa, chặn mất lối ra.

Tôi với ông nội đứng trong thư phòng nhìn về phía Liễu Oánh, hai chân không kìm được run lên.

Trong nhà không có cửa sau, tôi với ông nội liếc nhìn nhau, tâm linh tương thông mà bắt đầu đi nép vào tường, một trái một phải chầm chậm bước về phía cửa rào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/livestream-giam-dinh-do-co/phan-2-huyet-thi-den-chuong-7.html.]

Mặc kệ cô ta có phải huyết thi hay không, chờ cô ta còn

chưa để ý, chạy trước rồi nói sau!

Liễu Oánh nhắm mắt tựa lưng vào ghế, trên mặt vẫn còn miếng khăn giấy.

Tôi ngừng thở.

Ba bước.

Hai bước.

Một bước.

Vòng qua ghế tựa là có thể đến trước cửa nhà rồi.

Đúng lúc này Tôn Khả Khả bỗng nhìn chằm chằm điện thoại rồi hô một tiếng.

"Huyết thi?"

"Ha ha ha, ôi trời ơi, các người đang nói gì vậy hả Mộ Dung Nguyệt!"

Tôn Khả Khả đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng tre bên cạnh ghế tựa, vừa cầm điện thoại xem bình luận vừa cười to lấy tay vỗ đầu gối.

Cô ta cười đến chảy cả nước mắt rồi còn đưa cho Liễu Oánh xem.

"Bọn họ nói chị là huyết thi kìa, nực cười ghê ha ha ha!"

Khu bình luận.

[Hây da! Sau lưng người ta bịa ra câu chuyện huyết thi cuối cùng lại để chính chủ nhìn bắt gặp, tôi thấy xấu hổ thay Mộ Dung Nguyệt luôn á trời]

[Đúng vậy, này muộn đội quần thiệt chứ!]

[Mọi người đang nói gì vậy chứ, xấu hổ gì mà xấu hổ! Tôi chỉ thấy sợ hãi thay chủ phòng thôi, hu hu mau chạy nhanh đi!]

[Sợ hãi +1.]

[Sợ hãi +10086, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng ném điện thoại xuống.]

[Cạn lời thiệt, đám người này Mộ Dung Nguyệt cho uống bùa mê thuốc lú gì không biết, trên thế giới căn bản không có huyết thi, càng nói đến bì thi, tỉnh táo dùm chút đi!]

Tôn Khả Khả ôm bụng cười đến thở không ra hơi.

"Thật khâm phục Mộ Dung Nguyệt, bản lĩnh nói khoác hiện tại còn lợi hại hơn xưa."

"Tôi nói cho mọi người biết hồi cấp ba chúng tôi đi du xuân thì một bạn học nam phát sốt, Mộ Dung Nguyệt đã lấy một chiếc đũa để xua đuối tà ma."

"Kết quả mọi người biết sao không?"

"Bạn học nam đó bệnh càng nặng hơn! Ngày hôm sau bố mẹ cậu ta đến trường học, mẹ cậu ta còn tát Mộ Dung Nguyệt mấy cái! Còn bảo ông nội cô ta phải bồi thường tiền nữa!"

"Này Mộ Dung Nguyệt, chẳng lẽ mới vài năm mà cô đã quên bản kiểm điểm cô viết? Còn lên đây giả thần giả quỷ!"

"Lại còn cửu khiếu xuất huyết- này đi quay phim khoa học viễn tưởng còn hơn!"

Thật ra sau khi lấy đũa trừ tà thì Trương Hạo đã khỏe lên rồi, sau đó bệnh tình nặng hơn là do ăn phải đồ hư sống dẫn đến viêm dạ dày cấp tính.

Sau khi bố mẹ cậu ấy biết được thì cũng đã đến nhà tôi xin lỗi.

Tôn Khả Khả cố tình giấu nhẹm chuyện phía sau, làm cho người xem hiểu lầm tôi.

Nhưng tôi chẳng rảnh so đo với cô ta, bởi vì Liễu Oánh đột nhiên bật dậy nhìn chúng tôi.

"Cửu khiếu xuất huyết?"

Cô ta đưa tay lên rút chiếc khăn giấy đang nhét trong lỗ mũi ra.

"Là như thế này sao?"

Bình luận

6 bình luận

Loading...