Linh Miêu Phục Thù - Chương 10: Đại Kết Cục

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:00:43
Lượt xem: 58

Đôi mắt tôi không dám mở ra, mãi cho đến khi trời sáng, ba người nhà chúng tôi mới dám bước xuống giường.

Nhìn thấy Meow Lớn và Meow Nhỏ như thần giữ cửa đứng ở hai bên.

Ba tôi thở phào, đột nhiên khen ngợi tôi một phen, cũng may là có hai chú mèo của tôi, gia đình mới có thể thoát được kiếp nạn này.

Rồi ba ôm Meow Nhỏ lên, cưng nựng nó không buông, trong miệng lẩm bẩm phải đem Meow Nhỏ cung phụng cho thật tốt, sau này sẽ yêu thương nó như tổ tông.

Vượt qua được kiếp nạn lớn, khiến cho mẹ tôi không biết nên cười hay nên khóc.

Mẹ tôi hít một hơi thật sâu, từ từ mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài là một khoảng không bình lặng mới cho chúng tôi ra ngoài.

Chưa kịp đợi chúng tôi hoàn hồn, bên ngoài lại truyền đến tiếng hét thất thanh.

Lại một lần nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Có người ch.ết trong từ đường!

Khi tin tức truyền đến nhà tôi, ba người chúng tôi nhìn nhau, quyết định dẫn nhau đến đó xem.

Trải qua chuyện đêm nay, ba tôi sống ch.ết đòi dẫn theo Meow Nhỏ.

Cho nên, tôi và mẹ tôi chỉ đành mỗi người ôm một con ra ngoài.

Chúng tôi biết có người c.hết, nhưng không ngờ tất cả mọi người đều ch.ết hết.

Đợi khi chúng tôi đến từ đường, đã ngẩn người đứng yên tại chỗ.

Máu tươi vương vãi dính đầy trên tường, những khuôn mặt quen thuộc đều đã ch.ết ở trong đó.

Ba mươi mấy người, toàn bộ ch.ết thảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/linh-mieu-phuc-thu/chuong-10-dai-ket-cuc.html.]

Tôi còn chưa kịp thở hơi lên, đã bị dọa cho ngất đi mất.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại đã nằm ở trong nhà.

Chỉ thấy nhà tôi xuất hiện rất nhiều khuôn mặt lạ lẫm.

Khi đó tôi mới biết, sự việc đã đi xa quá rồi.

Một lúc ch.ết nhiều người như thế, đương nhiên bên ngoài sẽ cho người đến điều tra.

Nhưng mà chuyện này đã gây động tĩnh quá lớn rồi.

Thế là phía trên quyết định di dời cả thôn của chúng tôi.

Trưởng thôn may mắn sống sót đã tìm đến thương lượng với chúng tôi, không ngờ mọi người đều nhất trí đồng ý.

Đến cả các bô lão cố chấp cũng đồng thuận với ý kiến này.

Có thể thấy mọi người đã bị dọa đến mất mật hết rồi.

Bởi vì sự kiện quá ly kỳ, cuối cùng chúng tôi đã ký hiệp định bảo mật, không cho phép chúng tôi lan truyền tin ra ngoài.

Tôi và ba mẹ, còn có chị họ, bác gái đã chấp nhận tiền đền bù, dọn vào thành phố để sống.

Meow Lớn Meow Nhỏ cũng theo chúng tôi đi, hai đứa nó được ba tôi yêu thương hết mực, sống hơn chục năm vẫn rất khỏe mạnh.

Mười mấy năm trôi qua, chuyện này vẫn còn ám ảnh tâm lý tuổi thơ của tôi.

Từ đường đó, gia đình thím Vương, còn có chú mèo con bị hấp sống vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Tôi từng tìm tới nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.

Cho nên, tôi quyết định viết nó lại, để cảnh báo cho người sau, đừng nên tùy tiện sát sinh.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...