Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 89

Cập nhật lúc: 2024-08-27 22:41:06
Lượt xem: 113

Phan Phi Tường đã nghe không rõ lắm lời của cảnh sát thẩm vấn nói, nội tạng trong thân thể nghe theo tiết tấu kia mà chấn động theo, hàng loạt triệu chứng như choáng váng, ù tai, khó chịu, buồn nôn... đều xuất hiện.

Tầm mắt của anh ta cũng bắt đầu mờ đi, ngửi không được bất kì hương vị gì, cũng không nghe được âm thanh nào, m.á.u toàn thân sôi sục như muốn phá vỡ mọi cơ quan phun trào ra ngoài.

Giống như có một con quỷ dữ, còn bọn họ chính rối gỗ trong tay nó, tùy ý bị khống chế, lôi kéo.

Chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút sức lực, liền có thể khiến rối gỗ hoàn toàn —— chia năm xẻ bảy.

“Tôi tôn trọng luật pháp, nhưng nguyên tắc tối cao mà tôi thừa nhận chính là đạo đức trong lòng tôi.”

Lâm Hạ Vy dừng chân đang dậm lại, hơi ngẩng đầu, biểu tình trịnh trọng mà nói ra quan điểm của mình.

“Nhân quả tuần hoàn, nghiệp lực* tự thừa nhận.”

**|Nghiệp lực là năng lực của nghiệp hoàn toàn độc lập, không bị chi phối bởi một oai lực nào khác. Chính nghiệp cho quả phân loại các chúng sinh khác nhau: lớn hoặc nhỏ, cao thượng hoặc thấp hèn, bậc Thiện trí hoặc kẻ si mê, v.v..., tạo ra cảnh giới tái sanh khác nhau trong tam giới, gồm có 31 cõi.|

“Nếu Thiên Đạo không nhận, vậy liền dựa vào bản thân.”

Giọng nói của cô không lớn, nhưng lại như sấm sét nổ tung trong đầu Trương Hưng Xương, thanh âm xa xôi mà trang nghiêm, chấn động tâm linh, kích động linh hồn!

Trong vài giây dài dòng mà lại ngắn ngủi này, lần đầu tiên Trương Hưng Xương cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, một lúc lâu mới giật mình tỉnh lại, gian nan mà kiên định nói ra nguyên tắc của bản thân.

Thanh âm khủng bố rốt cuộc đình chỉ, tình trạng của những người trong phòng thẩm vấn cũng tốt hơn một chút, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, quỳ trên mặt đất như mới vừa trải qua mấy ngày khổ hình tra tấn, những người trong tình trạng tệ hơn còn che lại lỗ tai như thể chưa hề thoát khỏi âm thanh đó.

Nhóm người Phan Phi Tường lại chịu không nổi sự tra tấn này, nhanh chóng tiếp tục khai báo hành động của chính mình mấy năm nay, với hy vọng thoát khỏi “Hình phạt” như vậy.

Thật vất vả Lợi Thiên Hoa mới khôi phục thần trí bình thường chỉ cảm thấy cảnh sát Thủ Đô thật là điên rồi, cũng dám vận dụng vũ khí nghiêm hình bức cung kiểu mới như vậy!

Ông ta run rẩy tuôn ra những lời tàn nhẫn, chờ qua 24 giờ thẩm vấn ông ta nhất định sẽ để đội luật sư của mình kiện bọn họ ra tòa, để toàn giới truyền thông đều biết được hành vi không đạo đức của bọn họ!

Người thẩm vấn vừa tức giận lại cảm thấy không nói nên lời, tranh thủ thời gian tiếp tục phỏng vấn!

Đúng vậy, bác sĩ luôn túc trực bên cạnh đợi lệnh, sẽ không để ông ta có việc gì, nhưng thẩm vấn không thể dừng lại!

“Tuy chúng tôi tôn trọng tín ngưỡng của mọi người, nhưng chỉ tán thành pháp luật nguyên tắc duy nhất dẫn đường, đánh giá, kiềm chế, giáo dục và trừng phạt mọi người nhằm đạt được sự công bằng, bình dẳng cùng hài hòa trong xã hội.”

Vừa nói xong những lời này Trương Hưng Xương liền cảm thấy nhẹ nhỏm trong lòng, vừa rồi tâm thần của ông ta d.a.o động, suýt chút nữa đã bị mang trật, cũng may kịp thời phản ứng nói rõ lập trường của mình.

“Nhưng tôi tin rằng nhiều khi tiêu chuẩn tưởng chừng như khác nhau nhưng không nhất định xung đột lẫn nhau. Cũng hy vọng trong tương lai chúng ta có thể cùng nhau bảo vệ công lý chính nghĩa cùng quang minh.”

Ông ta khách khí mà đứng dậy, bày tỏ sự tôn trọng cùng thiện chí, chuẩn bị tiễn Lâm Hạ Vy rời đi, đứng lên mới phát hiện bản thân đổ một thân mồ hôi.

Cố Sướng sau khi nhận được sự đồng ý của Lâm Hạ Vy cũng đứng dậy đẩy cô ra cửa, đi vào thang máy.

Đợi Trương Hưng Xương tự mình đưa cô ra khỏi tòa nhà, Lâm Hạ Vy mới bỗng nhiên bình tĩnh nhìn về phía tầng lầu nào đó. Cố Sướng và Trương Hưng Xương cũng không nhịn được mà nhìn về hướng đó.

Cục Công An Thủ Đô rất lớn, một tòa nhà có hơn trăm phòng, ngoài tòa nhà lớn nhất còn có những tòa nhà khác chỉ là hầu hết mọi người đều không biết sự phân bố trong đó.

“Nghe nói rất nhiều cư dân mạng cũng thực thích lời “dùng đạo của người trả lại cho người” này. Trùng hợp là tôi cũng rất thích.”

“Có đôi khi không nhất định là xung đột.”

Cô nhẹ nhàng lưu lại những lời này, để Cố Sướng đưa cô quay lại bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-89.html.]

Trương Hưng Xương không hiểu mà quay trở lại trên lầu, thì nghe được cấp dưới báo cáo thẩm vấn có tiến triển to lớn!

Ngoại trừ chứng cứ ban đầu và một số lời khai vừa thu được cũng như tài liệu được lấy từ công ty giải trí Tập Phượng để điều tra chặt chẽ, những người bị thẩm vấn dường như đã..... bất ngờ gặp quỷ mà khai hết tất cả.

Trong phòng thẩm vấn, trên mặt đám người Lợi Thiên Hoa hiện lên vẻ hoảng sợ, ghê tởm, phẫn nộ cảm thấy thẹn mà phản kháng với không khí, rồi lại quỷ dị mà phản kháng không được, như là gặp phải... một loại xâm lấn nào đó!

“Các người muốn làm cái gì! Đừng tới đây! Đừng đánh tôi”

“!!!Bỏ những thứ bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao, đừng tới đây! A a a, ghê tởm! Ghê tởm!”

Lợi Thiên Hoa oai phong một cõi mấy chục năm nay, đã bao giờ gặp qua cảnh tượng quỷ dị như vậy đâu!

Hoa mắt choáng váng, hai mắt tối sầm lại. Một lần nữa tỉnh dậy lại mơ mơ màng màng phát hiện chính mình đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mà ngày xưa ông ta hay ngồi chiêu đãi khách quý, vài vị khách quen đang ngồi cạnh ông ta.

Không biết vì sao mà trong phòng không hề có những chàng trai cô gái trẻ tuổi tiếp khách chỉ có tiếng nhạc sôi động, không một ai nói chuyện khung cảnh có mười phần quái dị.

"Sao lại như vậy, sao có thể tẻ nhạt như vậy được, nhanh chóng kêu người lại đây!"

Ông ta vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa quở trách cấp dưới bên cạnh, ra lệnh cho cấp dưới nhanh chóng tìm người qua đây phục vụ khách uống rượu, ca hát, vui chơi.

Sao lại đau đầu như vậy, trái tim cũng khó chịu nữa, lúc nãy mình đang làm gì thế nhỉ? Lợi Thiên Hoa cố gắng hồi tưởng nhưng không thể nhớ ra được điều gì.

Lúc này ông ta cũng nhận ra một việc càng bất thường hơn. Đặng Liên ở một bên không hề có chút phản ứng nào trước mệnh lệnh của ông ta, khách cũng không lên tiếng khuyên nhủ hay chủ động đưa ra yêu cầu, ngược lại...... Tất cả mọi người đều đang nhìn ông ta?

"Lợi tổng, thương ngày những cái đó chúng tôi đều chơi chán rồi, nếu không hôm nay chơi cái gì mới mẻ chút?"

Một vị trong giới nhà giàu quen mắt đột nhiên tiến đến cạnh ông ta, nói bên tai Lợi Thiên Hoa.

Tuy rằng, ngày thường Lợi Thiên Hoa sẽ cùng những người này kề vai sát cánh, thoạt nhìn vô cùng thân thiết, nhưng đối với loại khoảng cách kề tai nói nhỏ giữa cùng giới với nhau vượt qua khoảng cách bình thường này làm ông ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Đặc biệt diện mạo, làn da, dáng người thậm chí hơi thở khi nói chuyện của những người này cũng làm người ta không thoải mái, tràn ngập cảm giác già nua.

Bản thân cũng hơn 50 tuổi, Lợi Thiên Hoa đỡ trán, ông ta không chút biến sắc mà kéo ra khoảng cách với đối phương, nghĩ thầm người này hôm nay có bệnh à.

"Lưu tổng nghĩ muốn cái gì cứ việc nói, chỉ cần có thể nói ra thì chỗ tôi không có khả năng không đáp ứng được!"

Ông ta cố nén cảm giác không thoải mái, khách sáo vài câu với đối phương, sau đó bảo Đặng Liên còn đứng ngây ngốc bên cạnh dìu mình vào phòng nghỉ cá nhân, sự quái dị cùng bất an trong lòng càng dày đặc hơn.

"Đặng Liên, đầu tôi có chút đau, cậu trước tiên giúp tôi lo liệu tốt mọi việc bên này ——”

Đột nhiên, có một bàn tay to và dính nhớp sờ sau lưng ông ta, Lợi Thiên Hoa cảm giác trái tim của bản thân không chỉ khó chịu mà cả dạ dày cũng bắt đầu co thắt, là kẻ ngu ngốc nào ghê tởm như vậy! Ông ta quay đầu lại nhìn những người quen trong phòng thế nhưng đều xông tới, trên mặt hiện lên vẻ thô bạo cùng dâm dục quen thuộc mà nhìn ông ta.... Cứ như nhìn những người trẻ tuổi không đáng tiền kia!

Lợi Thiên Hoa đã nhận thấy không ổn lại không có cách chạy ra khỏi "Ác mộng" kế tiếp.

Ông ta muốn bạo nộ, lại vô lực phản khảng, lần đầu tiên trong đời nhấm nháp được cảm giác tuyệt vọng, hít thở không nổi bị coi như đồ chơi giống như những chàng trai cô gái trẻ tuổi kia.

Ở chỗ này, người không phải người, là động vật, là vật phẩm. Bị tàn nhẫn lăng nhục bị các loại bạo hành, đa dạng các loại, chỉ để thỏa mãn cảm giác lạ, dục vọng thao túng của những kẻ đứng ở trên cao kia.

Dưới tay ông ta đã có vô số người bị áp bức, hiện giờ ông ta cũng trong khoảng thời gian ngắn mà nếm trải toàn bộ, từ sinh lý đến tâm lý bị kéo xuống địa ngục Vô Gián.

*| Địa ngục Vô gián là nơi mà thời gian và thân mạng đều không hề gián đoạn, các hình phạt liên miên, không có một chút dừng nghỉ dành cho những thần thức phạm tội cực nặng.|

Giống với ông ta đồng thời lâm vào ảo giác còn có các lãnh đạo khác của công ty giải trí Tập Phượng, bọn họ đã từng tạo ác nghiệt gì cũng đã đến lúc đổi chỗ để trải nghiệm hết những ác nghiệt đó.

Trong chớp mắt từ đao phủ thế nhưng cũng thành cừu con mặc người xâu xé, thời điểm d.a.o nhỏ cắt trúng người mình, thời điểm sỉ nhục đánh tan tôn nghiêm mới có thể đạt đến "Đồng cảm như bản thân cũng bị" chân chính.

Loading...