Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 226

Cập nhật lúc: 2024-09-14 21:53:32
Lượt xem: 24

Rốt cuộc, chuyện hiếm lạ trong cả nước quá nhiều, người bên kia không quá sung túc, chỉ có thể tra từng cái, mọi người đều phải xếp hàng!

“Nếu hai người vẫn thích căn nhà này thì đừng xóa thông tin liên lạc của tôi, chờ chuyên gia đến xem qua tôi lại liên hệ với hai người?”

Giả Phi Bằng cứ cảm thấy đại sư mà người mua thứ tư mời đến hoặc là đại sư giả, hoặc là không đủ năng lực. Chỉ cần chính mình có thể tìm được đại sư có bản lĩnh thật sự, tóm lại có thể giải quyết!

Cũng không biết còn phải xếp hàng bao lâu nữa mới đến lượt mình!

“Chúng tôi mua.”

Giả Phi Bằng cười, lưu lại một đường sống cuối cùng liền chuẩn bị đưa hai người rời đi, đi hai bước về hướng xe rồi ngơ ngác quay đầu lại: “Cô…… Vừa mới nói cái gì?”

Lâm Hạ Vy nhìn anh ta, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhà này chúng tôi muốn mua, anh không cần phải xếp hàng chờ đợi nữa.”

Giả Phi Bằng thiếu chút nữa ngất xĩu, không thể tin được chính mình lại một lần nữa bán đi “hung trạch” nổi tiếng gần xa?

Bảo anh ta không cần xếp hàng, chẳng lẽ cô cũng quen biết những nhân sĩ chuyên nghiệp kia sao, còn có thể chen hàng?

Cùng thời gian, trong bệnh viện Đỗ Lãng vừa được y tá xửa lý vết thương vừa la mắng y tá cố ý làm đau chính mình, Trịnh Dật Lệ cũng theo con trai quở trách nhân viên y tá động tay động chân, không hề có trách nhiệm trong công việc. Qua một đợt kiểm tra, Đỗ Lãng cũng không nghiêm trọng, chỉ là bụng sưng to, còn chảy ra tơ máu, nhìn rất khủng bố, cần phải bồi bổ một khoảng thời gian là được.

Trịnh Dật Lệ liền cảm thấy hối hận vì bản thân đã không nghe lời chị chồng nói mà tránh xa khu phố ăn vặt phía sau, giờ phút này cô ta hận không thể cho mấy kẻ lưu manh kia c.h.ế.t ngay lập tức!

Còn đổ oán khí lên đầu những người không ngăn cản bọn họ lại, cũng không đưa hai mẹ con cô ta về nhà chị chồng.

“Sớm biết như vậy thì mẹ đã không đưa con đến nhà bác con rồi, thật là xui tám đời mà!”

Trong lòng Đỗ Lãng cũng hận người đã đá mình, không oán hận bác giá mà là oán hận mẹ của chính mình: “Đều tại mẹ! Tất cả là lỗi của mẹ! Đều là tại mẹ muốn mang con lại đây, còn dẫn con qua đó mua đùi gà!”

“Lúc những người đó đá con, mẹ lại chậm chạp chạy ở phía sau!”

“Tại sao bọn họ không đá mẹ chứ!”

Nghe được lời nói không có lương tâm của con trai, có thể nói là sói mắt trắng, Trịnh Dật Lệ còn không hề cảm thấy có vấn đề gì, đúng là cô ta tình nguyện để những người đó đá chính mình!

Cậu bé liền hùng hùng hổ hổ cả một đường, cho dù bị thương cũng không khiến nó gián đoạn “âm thanh” được, chỉ là âm lượng càng ngày càng nhỏ, sức lực không đủ.

Chờ đến khi gần đến dưới lầu nhà Đỗ Cần, không biết từ đâu nhảy ra một con cún đi lạc, vẫy đuôi với bọn họ dường như muốn xin chút đồ ăn. Thấy cún con bé nhỏ chẳng xinh lại chẳng sợ người ta, trong đôi mắt Đỗ Lãng hiện lên ác ý.

Đỗ Lãng tấm tắc vài tiếng với cún con, đợi đến khi cún con vui vẻ phấn chấn chạy về phía nó, nó lại mạnh mẽ dùng chân đạp vài cái, trùng hợp động đến vết thương ở bụng khiến nó đau đớn mà hừ hừ vài tiếng!

“Ngao ——”

Cún con còn bị đá đi xa hơn cả Đỗ Lãng lúc trước, trên mặt đất giật giật vài cái không thể đi được, giống như bị dọa sợ đến mức muốn tiểu ra tới, Đỗ Lãng xem đến liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cảm giác đau đớn trên người dường như cũng bị chuyển dời!

Trùng hợp đám người A Lương đi ra từ nhà anh em, thay đổi quần áo chuẩn bị ra ngoài ăn gì đó. Nghe thấy một trận kêu thảm thiết của cún con, khiến bọn họ không khỏi nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy được bóng dáng một lớn một nhỏ quen thuộc ở xa xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-226.html.]

Bọn họ không nói gì, mà là ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt, sau đó đi về phía hai mẹ con kia.

Bốn người đàn ông ngồi trên xe, đang bàn xem có muốn hay không tùy tiện ném hai mẹ con kia xuống một nơi hẻo lánh nào đó.

Giờ phút này, chỉ có thể dùng bốn chữ thảm không nỡ nhìn để hình dung Trịnh Dật Lệ, thân thể của cô ta hoàn toàn bị gấp lại bỏ vào trong cốp xe, mặt mũi bầm dập đến nỗi chẳng thể nhận ra được bộ dáng ban đầu, toàn thân không có mấy chỗ lành lặn.

“Tôi đã nói rồi lúc ấy trực tiếp chạy lấy người, không cần thiết phải mang bọn họ lên xe.”

A Phong cảm thấy bực bội khi nghe âm thanh rên rỉ ngẫu nhiên truyền đến từ phía sau bởi vì đau đớn do ô tô xốc nảy, thật là hai cái phiền phức!

A Lương ngậm điếu thuốc, nghe thấy lời nói của anh em mình bèn dành ra một bàn tay dùng sức vỗ vỗ đầu cậu ta: “Hai thứ không biết sống c.h.ế.t như chúng nếu ném ở nơi đó nói không chừng sẽ lập tức báo cảnh sát!”

Cặp mắt vừa nhìn liền biết rất hung hãn liếc qua liếc lại một cách ranh mãnh, sau đó nói với giọng điệu không biết là chế nhạo hay là trần thuật: “Không nghe lúc đầu người ta còn muốn xử đẹp chúng ta sao, còn dám mắng chửi cha mẹ chúng ta bị trời đánh, sao có thể thả chúng đi đơn giản như vậy được?”

Trước nay đều chỉ có bọn họ mở miệng mắng chửi người khác, làm gì đến lượt người khác kiêu ngạo, mắng bọn họ.

Nghe đám lưu manh phía trước nói chuyện với nhau, trong lòng Trịnh Dật Lệ hối hận đến nói không nên lời. Từ lúc cô ta lại lần nữa gặp được nhóm người này, bị bọn họ kéo vào sau nhà tay đ.ấ.m chân đá là đã bắt đầu hối hận, hối hận đến tỉnh Tấn, hối hận chọn thời gian đó đến phố ăn vặt, đồng thời không ngừng hỏng mất chất vấn hai mẹ con cô ta sao lại xui xẻo như vậy.

Hiện giờ nghe bọn họ nói là chính mình cùng con trai thiếu đánh, trong miệng cay đắng như ăn thuốc đắng vậy.

Cô ta giãy giụa suy nghĩ xem xét tình trạng của con trai, lại bởi vì tay chân bị trói chặt mà không thể động đậy, trong miệng cũng bị nhét vớ thối không biết của ai khiến cô ta nói không nên lời đồng thời luôn cảm thấy buồn nôn.

Con trai “tràn đầy sức sống” ngày thường đưa lưng về phía cô ta lại không hề có động tĩnh gì, trong lòng Trịnh Dật Lệ cực kì sợ hãi, trên trán thấm đẫm mồ hôi, lại chỉ có thể an ủi bản thân nhất định, nhất định sẽ không có việc gì, mà không phát hiện bản thân đã rơi lệ đầy mặt!

Đứa trẻ bé bỏng như vậy sao có thể chịu nổi trận ẩu đả của mấy người trưởng thành, mới vừa rồi Đỗ Lãng cũng đã không phát thể phát ra nổi một tiếng rên nào, cũng không động đậy nổi.

“Đại ca, chúng ta đi đâu vậy?”

Bọn họ điều khiển xe ô tô chạy trên đường, tài xế hỏi người đứng đầu A Lương, cũng hỏi ra vấn đề mà Trịnh Dật Lệ muốn hỏi, cuối cùng là nhóm người này muốn đưa hai mẹ con bọn họ đến chỗ nào, lại muốn xử lý bọn họ như thế nào!

A Lương nói một địa chỉ lại không nói đến đó để làm gì, thần thần bí bí bảo tài xế tiếp tục lái xe đi.

Gương mặt A Lương dưới sự chiếu rọi của ánh sáng màn hình di động khiến người khác rùng mình, lúc giáo huấn đôi mẹ con này anh ta liền nghĩ tới hai kết quả, một là khiến người đàn bà kia hoàn toàn sợ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hai là dứt khoát làm đến cùng làm cho cô ta mãi mãi không thể nói được!

“Được rồi, xuống xe đi!”

A Lương nhìn quanh bốn phía một vòng, nhìn đến không có người nào liền yên lòng, điểm đích tới rồi.

“Đại ca, chúng ta xử trí hai người kia thế nào đây, chẳng lẽ đem bọn họ vứt xuống hồ?”

Nơi này cũng không phải vùng nông thôn hẻo lánh gì, ngược lại là một mảnh đất được xem như “Khu người giàu”. Khác với những khu nhà giàu ở trung tâm thành phố, nơi đây là những biệt thự, nhà phố dành cho hộ gia đình, môi trường sinh thái xung quanh rất tuyệt vời, không có ô nhiễm công nghiệp hay tạp âm nơi thị thành, rất được những người giàu có, thích sạch sẽ ưa chuộng.

Dân cư nơi này vốn dĩ rất ít, hơn nữa có vô số “hung trạch” nổi tiếng nên ban đêm càng không thấy được bao nhiêu người. Lại có thảm thực vật phối hợp che giấu, lại thêm lượng lớn thảm thực vật bao phủ liền thành nơi hoàn hảo cho A Lương và những người khác làm điều xấu!

“Vứt xuống hồ cái gì! Muốn g.i.ế.c người như vậy sao?”

Loading...