Lệ Quỷ Báo Oán - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-07 10:18:10
Lượt xem: 582

Thôn dân nghe câu đó cười haha, đạo sĩ mặt đỏ bừng vì thẹn.

Đạo sĩ: “Được rồi, đừng cười nữa. Chút chứng cứ này chưa đủ để chứng minh.”

Tôi kéo tấm chăn của bác trai lên, trên đệm có một vệt máu.

Tôi quay đầu nói với mẹ: “Mẹ, con nhớ là gần đây mẹ đang đến ngày kinh nguyệt. Nhưng trên đệm của bác trai, cũng có vệt máu!”

“Có thể trên đùi của bác ấy có vết thương, khi ngủ không cẩn thận để vết thương cọ vào đệm.” Mẹ tôi phản bác lại.

Thôn trưởng tiến tới, ngửi ngửi, rồi nói: “Không đúng, đây là vệt m.á.u khi đến ngày kinh nguyệt. Nó có mùi hôi và tanh. Mùi giống như của vợ tôi khi đến kỳ kinh nguyệt vậy.”

Ánh mắt mọi người lần nữa lại đổ dồn về phía mẹ tôi.

Vẻ mặt mẹ tôi tỏ ra khinh thường, bình tĩnh nói:

“Tiểu Miêu, mẹ đã làm điều gì có lỗi với con sao? Con lại cho rằng mẹ dơ bẩn như vậy! Bác trai của con là anh ruột của bố con! Mẹ và bác ấy hoàn toàn không có ý gì với nhau cả.”

Tôi lẳng lặng nhìn mẹ tôi, đã không hiểu, cũng thấu hiểu.

“Mẹ, đừng cãi chày cãi cối nữa. Mẹ luôn yêu bác ấy, bác ấy cũng luôn yêu mẹ. Con đã biết cả rồi.”

“Nhưng vì, bố con còn sống, nên mẹ sẽ không có cách nào để ở bên bác trai.”

“Cho nên, mẹ và bác trai đã thông đồng, gi/ết ch*t bố con.”

“Nhưng mẹ sẽ không bao giờ ngờ tới, con sẽ tìm ra nguyên nhân cái ch*t của bố, là do người làm, chứ không phải ch*t do sói tấn công.”

“Mẹ sợ bị lộ tẩy, thế là thuận nước đẩy thuyền, mượn cái truyền thuyết lệ quỷ ă/n ngư/ời, để bà nội ch*t thay mẹ.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

“Sau khi bà nội bị xử tử, vì bác trai hóa điên, không thể tự chăm sóc bản thân. Mẹ đã mượn cớ việc chăm sóc bác trai để có thể ở bên cạnh bác ấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/le-quy-bao-oan/chuong-12.html.]

Đạo sĩ bừng tỉnh hiểu ra: “Nói như vậy thì.....”

“Không sai, bác trai tôi đang giả điên.”

Tôi nhìn về phía bác trai, bác ấy đang đùa với cây chổi, miệng lẩm bẩm những từ không rõ ràng.

“Đúng không? Bác trai?”

Mẹ tôi tức đến hộc máu, giơ bàn tay lên định đánh tôi.

“Mẹ bình thường đã quá nuông chiều con, để con hai miệng, đi nói hươu nói vượn.”

Một bàn tay to lớn ngăn bàn tay mẹ tôi lại.

Là bác trai.

“Tố Anh, bình tĩnh.”

Tôi nhìn bác trai, trong mắt bác ấy tràn đầy sự mệt mỏi, trong mệt mỏi đó, lại như vừa được giải thoát.

“Tiểu Miêu, lúc cháu còn nhỏ bác đã thấy cháu rất thông minh. Nhưng lần này, bác đã nhìn nhầm rồi.”

Nói xong, bác trai vui mừng mà cười.

Khí thế của mẹ tôi, lúc này đã tan biến theo không khí, thân hình nặng nề dựa vào cái bóng bên cạnh.

Bác trai hiền từ vuốt ve tóc tôi.

Giống như khi tôi còn bé, da đầu cảm nhận được sự thô ráp và mạnh mẽ từ đầu ngón tay bác ấy.

Nhưng tôi không thể như hồi bé, ngẩng đầu lên và cười với bác ấy, không còn sự dịu dàng hồn nhiên như lúc trước.

 

Bình luận

8 bình luận

Loading...