Lật Mặt: Khi Võ Sĩ Quyền Anh Bị Bạo Lực Học Đường - 10. Bẫy Rập

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:59:08
Lượt xem: 40

Tôi đứng bên ngoài cho đến khi tan học, đang chuẩn bị rời đi, một nữ sinh bỗng dưng kéo tôi lại, tươi cười nói với tôi:

“Hà Nguyễn, tiệc sinh nhật tối nay của mình đã đặt phòng bao ở Trân Tu Lâu, cậu nhất định phải tới nhé!”

Tôi nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của cô ta mà bật cười.

Tôi nhận ra cô bạn này, chơi khá thân với Lâm Tịch, tuy trước đây không tham gia vào vụ bắt nạt tôi, nhưng nhìn thấy tôi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Bây giờ bỗng dưng lại mời tôi tới bữa tiệc sinh nhật của cô ta, ngoài ý của Lâm Tịch, tôi cũng chẳng nghĩ ra lý do nào khác.

Có điều tôi vẫn thoải mái đồng ý: “OK thôi.”

Đúng lúc tôi cũng muốn kết thúc chuyện này.

Có lẽ cô bạn này cũng không ngờ tôi lại dễ dàng đồng ý đến vậy, mấy lời nói muốn năn nỉ tôi lập tức bị kẹt lại trong họng, ánh mắt thế nào trông cũng có chút gượng gạo.

“Vậy được, 7 giờ tối, tầng 3 Sơn Thủy Các của Trân Tu Lâu, cậu đừng quên đó nhé.”

Tôi gật đầu: “Sẽ không đâu.”

……

Buổi tối, tôi tới phòng bao đúng như thời gian đã hẹn, căn phòng vốn nhộn nhịp bỗng trở nên yên tĩnh vì sự xuất hiện của tôi.

Bùi Lê nhìn tôi, không khỏi nở một nụ cười chế nhạo.

 

“Xem ai đến rồi kìa, không phải ‘con sâu’ đó sao?”

Tôi cong khóe miệng lên: “Thằng cháu ngoan, nhanh như vậy đã không nhận ra ông mày nữa rồi sao, có cần lấy ảnh ra giúp mày nhớ lại chút gì đó không?”

Sắc mặt Bùi Lê lập tức trắng bệch, sau đó lập tức ngậm miệng lại như vừa ăn phải ruồi, trợn mắt lườm tôi bằng vẻ hung tợn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lat-mat-khi-vo-si-quyen-anh-bi-bao-luc-hoc-duong/10-bay-rap.html.]

Chắc do sợ tôi chạy, thế nên Lâm Tịch vội vàng hòa hoãn bầu không khí, chỉ vào vị trí trống bên cạnh cô ta: “Chị đến rồi sao, mau tới ngồi đi.”

Tôi còn chẳng nhìn cô ả, sau đó đi thẳng qua một bên rồi ngồi xuống.

Bàn tay đang nắm lấy ghế của Lâm Tịch nổi gân lên, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên độc ác hơn.

Đồ ăn ở Trân Tu Lâu không tồi, đám bạn học đều không muốn nói chuyện với tôi, tôi mong còn không được, chỉ ngồi đó ăn đồ ăn của mình.

Chắc là không nhìn nổi vẻ tự do thoải mái của tôi, Bùi Lê lại bắt đầu không nhịn được mà kiếm chuyện.

“Các cậu nói xem sao trên đời lại có loại con gái vô liêm sỉ đến vậy nhỉ, vừa ngu vừa tồi lại vẫn có mặt mũi sống trên đời này, tôi mà là cô ta thì chắc chắn đã sớm đập đầu vào tường đi ch.ết rồi, sống thôi cũng đã là lãng phí oxi rồi!”

Tôi ung dung đặt đũa xuống nhìn Bùi Lê: “Thế sao giờ anh vẫn còn chưa đi ch.ết, có cần tôi giúp không?”

Bùi Lê lập tức ngừng lại, cố nén cơn giận trong lòng: “Cmn tôi cũng đâu có nói cô, cô cứ suy bụng ta ra bụng người thế, không thấy đ ĩ à?”

“Sao mà đ ĩ bằng anh được, anh còn là combo người và đ ĩ nữa, đúng là đ ĩ thật đấy.” Tôi lại nói tiếp.

Giờ thì sao mà nhịn cho nổi nữa, Bùi Lê đập mạnh bàn rồi đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi tôi chửi:

“Hà Nguyễn, con mẹ nó cô đừng có không thèm mặt mũi, cô muốn chế.t lắm đấy à!”

Tất cả mọi người đều bị dọa hết hồn, trong căn phòng bao to đùng mà không ai dám nói một câu nào, ai nấy đều thấp thỏm lo lắng nhìn hai chúng tôi.

Tôi nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống, sau đó dựa vào thành ghế rồi nhìn Bùi Lê, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

“Tôi thấy anh vẫn chưa ăn đủ đòn nhỉ, đi nào, ra ngoài giải quyết chứ?”

Sắc mặt Bùi Lê lập tức trở nên khó coi, chẳng khác nào con gà mái bị tắt thở, ánh mắt trốn tránh, không nói nên lời gì.

Có vẻ kí ức về việc bị ăn đánh lần trước của hắn ta vẫn như mới xảy ra hôm qua.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...