Lão tổ Phong Dương - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:43:28
Lượt xem: 596

16

Thế mà trong mắt Khương Duật tôi lại nhìn thấy được sự đau lòng. Đúng là mặt trời mọc từ phía tây.

Tôi đoán, đại khái hắn là tới tìm cha tôi để cầu tình cho nên ông ta mới gọi tôi về.

Không ngờ là kết quả hoàn toàn ngược lại.

Tôi xuống lầu, Khương Duật nhanh chóng đuổi theo. Hắn vài lần mở miệng, muốn an ủi tôi, nhưng cái gì cũng không nói được.

Chứng kiến cảnh vừa rồi có lẽ đối với hắn là sự đả kích rất lớn. Cuối cùng, tôi phải mở miệng trước: “Khương Duật.”

“Anh đây.”

"Bây giờ anh đã biết, vì lý do gì mà tôi phải lấy anh rồi chứ?”

Khương Duật trầm mặc.

Tôi nói: "Là bọn họ muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của tôi, không phải tôi tự nguyện.”

Khóe mắt Khương Duật ửng đỏ, vô cùng hối hận nói: "Anh không biết người nhà em xem thường xem như vậy...... Nếu anh biết sớm một chút, nhất định sẽ đối với em tốt hơn.”

Tôi cười cười, không nói gì.

Hắn đi theo phía sau tôi, yên lặng đưa tôi về nhà.

Lúc đến cửa khu chung cư, tôi nói: "Phong Dương chờ tôi ở nhà, anh đừng tiễn nữa.”

“Em nhất định phải ở cùng một chỗ với hắn sao? Hắn không phải là con người!"

Lúc Khương Duật nói lời này, thiếu đi sự sùng kính ban đầu, mà có thêm vài phần sợ hãi và căm ghét.

Đây chính là thái độ của nhà họ Khương đối với thần linh.

Thần linh thì phải nghe theo. Bọn họ chỉ tôn kính anh khi cầu xin anh. Một khi Phong Dương có ý chí của mình, sẽ trở thành người ngoại tộc.

“Tôi không quan tâm anh ấy có phải là con người hay không. Dù sao thì, con người cũng rất ích kỷ, đối với vị thần linh cung phụng mấy trăm năm, muốn chửi bới liền chửi bới. Anh nói xem có đúng không?”

Tôi vốn tưởng rằng Khương Duật sẽ tức giận. Nhưng anh ta không làm thế.

"Anh khuyên em nên suy nghĩ lại, bởi vì..."

Giọng nói Khương Duật theo gió thổi vào trong lòng tôi: “Anh ta đã có dấu hiệu Đọa Thần rồi.”

(Đọa Thần: vị thần sa ngã )

17

Về đến nhà, Phong Dương đang làm cơm tối. Anh đeo tạp dề mèo con màu hồng và ngâm nga những bản nhạc pop gần đây.

Khắp phòng đều là mùi thức ăn của bữa cơm gia đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lao-to-phong-duong/phan-10.html.]

"Sao anh không mặc áo mà chỉ đeo tạp dề thế?", tôi dựa vào cửa bếp, hỏi anh.

“Hôm nay anh nhìn thấy trong điện thoại," Anh đi tới ôm tôi thật chặt: "Nói là đàn ông chỉ mặc tạp dề, sẽ làm vợ thích hơn.”

“Lão tổ, hằng ngày anh xem cái gì đấy? Không tuân thủ nam đức gì cả." Tôi nghiêm túc phê bình anh: "Nhưng mà quả thật là em thích.”

Phong Dương ngượng ngùng nở nụ cười, dán vào tôi thân thiết một lúc. Nhưng anh rất nhạy bén: “Hôm nay Chi Chi không vui?”

“Bị anh phát hiện rồi.”

“Người nhà xem thường em sao?”

Đúng vậy, nhưng mà sau này sẽ không thế nữa, em và bọn họ đoạn tuyệt quan hệ rồi.”

"Đoạn tuyệt quan hệ, sẽ không có gia đình sao?"

“Ừm”

Anh nghĩ nghĩ: "Vậy anh tới làm người nhà của em.”

Những món Phong Dương làm tối nay đều là những món tôi thích ăn. Anh rất thông minh, học rất nhanh, nấu cơm lại càng không thành vấn đề.

Lúc ăn cơm, tôi nhịn không được nói: "Cục cưng, em hỏi anh một chuyện.”

“Em nói đi.”

“Đọa Thần là gì?”

Đôi đũa Phong Dương hơi khựng lại. Tôi tưởng anh sẽ không trả lời. Nhưng anh bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ của thần linh là yêu mọi người, yêu thương muôn loài. Nếu chỉ yêu một người, là làm sai, sẽ trở thành Đọa Thần.”

“Em không hiểu, có gì khác biệt giữa yêu một người và yêu một người.”

“Có một loại tình huống gọi là xung đột.” Phong Dương chậm rãi nhìn vào mắt tôi, nói: Khi thần linh chỉ thiên vị một người, đến mức không thể yêu thương chúng sinh nữa.”

Tôi nhìn chăm chú ahn, thật lâu.

“Phong Dương, anh sẽ trở thành Đọa Thần sao?”

Anh không trả lời "Không".

Anh gắp cho tôi món ăn tôi yêu thích, chậm rãi nói: “Chi Chi, thật ra anh không phải là một vị thần xứng đáng. Là võ tướng, anh lạnh lùng hơn bất cứ vị thần nào. Anh ghét người phàm ích kỷ. Anh bảo vẹ con cháu nhà họ Khương, thật sự là bởi vì cuộc sống bất tử quá mức nhàm chán, tìm chút chuyện để làm. Nhưng em là một ngoại lệ. Lần đầu tiên biến hình, anh đơn giản chỉ là muốn giúp em thực hiện nguyện vọng, nhưng sau đó, dần tiếp xúc, anh từng bước rơi vào tay giặc.”

Anh giơ tay lên, đặt trên n.g.ự.c trái: “Trái tim của anh, đã hơn ngàn năm không có nhịp đập. Sau khi yêu em, nó thức tỉnh như kỳ tích, mỗi một ngày đều nhiệt huyết dâng trào, như là tiếng trống trận sục sôi.

Trong lúc trầm mặc, dường như tôi cũng nghe thấy tiếng tim đập của Phong Dương ồn ào nói yêu tôi.

“Cho nên, không cần sợ hãi.” Anh dịu dàng lên tiếng: “Cho dù anh trở thành Đọa Thần, cũng vẫn yêu em không thay đổi.”

 

Bình luận

4 bình luận

  • Truyện hay quá sốp ui, mạch truyện nhẹ nhàng đáng iu (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)

    Cachuacuaanh 2 tuần trước · Trả lời

  • Hay quá

    Suadautay 2 tuần trước · Trả lời

  • Từ vợ chưa cưới thành bà cố tổ của Duật luôn. Truyện hay

    Ký ức 2 tuần trước · Trả lời

    • Hóa ra thần linh cũng cô đơn. May mắn, cuối cùng 2 người cũng về được bên nhau.

      Nhân Trí 2 tuần trước · Trả lời

Loading...