Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÃO THÁI THÁI 'PHÁT ĐIÊN' RỒI! - 8

Cập nhật lúc: 2024-09-04 19:11:29
Lượt xem: 1,830

Thẩm Đào há hốc mồm, đứng ngây ra tại chỗ, không nhúc nhích.

 

Hàn Khả Tâm hít một hơi lạnh, thốt lên một tiếng thét chói tai:

 

"Nam sủng?"

 

Ta cau mặt:

 

"Ngươi thét lên làm gì? Đây là Vinh Quang, đây là Vinh Ngọc, ta vừa chuộc từ quán nhỏ về, từ nay họ sẽ là người nhà."

 

"Cái gì, kép hát? Mẹ— mẹ— người thật là—"

 

Thẩm Đào tức giận đến mức trắng bệch mặt, ôm ngực, dậm chân không ngừng:

 

"Mẹ! Người quá đáng lắm rồi, trên đường về không ai nhìn thấy chứ?"

 

12

 

"Chuộc kép hát có gì mà xấu hổ, ta đương nhiên là quang minh chính đại mà về. À, trên đường còn gặp Trưởng công chúa Bình Dương, bà ấy còn chúc mừng ta nữa."

 

Ta thuận miệng bịa chuyện, Trưởng công chúa Bình Dương là người thích hóng chuyện nhất, chuyện gì mới lạ trong giới quý tộc, ngày hôm sau cả kinh thành sẽ biết.

 

Quả nhiên, nghe xong, Thẩm Đào mặt mày tái nhợt, lùi lại ba bước:

 

"Trời ơi, trời ơi—"

 

Thẩm Đào đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, khuôn mặt méo mó:

 

"Ngày mai ta làm sao còn mặt mũi đến triều, cả nhà chúng ta đều bị người làm mất hết thể diện rồi! Trời ơi, mẹ ơi, người làm thế này, sao xứng với cha con!"

 

"Hừ, ta làm sao không xứng với cha ngươi? Hồi trước ông ấy còn nuôi hai phòng thiếp, thông phòng nha hoàn cũng có ba bốn người. Ông ấy c.h.ế.t sớm, ta thủ tiết ba mươi năm, vậy vẫn chưa đủ sao?"

 

"Muốn khóc lóc thì đi mà khóc trước mộ cha ngươi, đừng có đứng đây làm phiền ta."

 

Ta đẩy Thẩm Đào ra, ôm lấy Vinh Quang và Vinh Ngọc bước vào cổng phủ:

 

"Nào, Vinh Quang, y phục của các ngươi quá tầm thường, không xứng với thân phận của Hầu phủ, ta sẽ bảo Tôn chưởng quỹ gửi thêm vài xấp Nguyệt Hoa Cẩm đến, để may cho các ngươi vài bộ đồ tử tế."

 

"Mẹ— người điên rồi— mẹ, người không thể làm vậy được!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lao-thai-thai-phat-dien-roi/8.html.]

Vợ chồng hai người khóc lóc khẩn thiết trước mặt ta, thậm chí còn sắp lăn lộn ăn vạ, nhưng ta giữ khuôn mặt lạnh lùng, không để tâm, ôm lấy Vinh Quang và Vinh Ngọc về viện của mình.

 

Trong hai ngày tiếp theo, ta chẳng có lấy một giây yên ổn, hai vợ chồng thay phiên đứng trước viện ta mà gào lên:

 

"Mẹ ơi— mẹ, người không thể làm vậy mà—"

 

"Bà nội, bạn bè con đều cười nhạo con đến c.h.ế.t rồi, nếu người không đuổi họ đi, con sẽ không đến trường nữa!"

 

Thẩm Trạch Văn cũng nhập cuộc khóc lóc.

 

Đây là chiêu cuối của hắn, ta vốn mong con cháu có thể nên người, Thẩm Trạch Văn học hành chẳng ra gì, ta bỏ tám ngàn lượng bạc mỗi năm để đưa hắn vào Bạch Lộc Thư Viện học.

 

Có lần hắn muốn ba ngàn lượng để mua một con dế, ta không đồng ý, Hàn Khả Tâm liền bày cho hắn giả bệnh, không đến trường.

 

Từ đó trở đi, hễ có gì không vừa ý, hắn lại dùng chiêu này, lấy tiền đồ của mình ra để đe dọa ta.

 

Con cái thường dùng những chiêu trò này với cha mẹ, lúc nào cũng tự ngược đãi, tự hủy hoại mình, vì chúng còn trẻ, không biết lựa chọn này sẽ dẫn đến điều gì. Còn chúng ta, làm bậc trưởng bối, lại không đành lòng nhìn chúng đi sai đường.

 

Người nào càng quan tâm thì càng thua thiệt, giờ ta chẳng quan tâm nữa, xem các ngươi còn dọa dẫm được ta bằng gì?

 

13

 

Ta kéo ghế ra, ngồi trong sân vừa phơi nắng vừa ăn hạt dưa, đồng thời xem Vinh Quang múa kiếm, còn Vinh Ngọc thì đứng sau bóp vai cho ta.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Không đi học thì tốt quá!"

 

"Với thành tích luôn đội sổ của ngươi, còn học cái gì nữa? Không đi nữa thì ta đỡ phải tốn tiền học phí."

 

Vừa dứt lời, tiếng ồn ào bên ngoài lập tức im bặt, một lát sau, Thẩm Trạch Văn không tin nổi mà hỏi:

 

"Bà nội, có thật không? Người thực sự không ép con đi học nữa?"

 

Ta vẫy tay, bảo nha hoàn mở cửa, cả ba người họ ngã nhào vào sân.

 

Ta gọi Du Quyên mang hòm bạc đến, không thèm nhìn, rút một xấp đưa cho Thẩm Trạch Văn:

 

"Văn ca nhi, ngươi quả thật không hợp với việc học, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Bà nội đã suy nghĩ thông suốt, sau này sẽ không ép ngươi học nữa."

 

"Ngươi cầm lấy số bạc này, dùng làm vốn mà buôn bán. Trước kia là bà nội sai, ép ngươi phải học, từ nay về sau, ta sẽ không làm thế nữa."

 

 

Loading...