Lang Vương Sủng Phi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:29:03
Lượt xem: 4,177

“Chậc chậc chậc...... chua quá trời, quá đất!”

Ta cười ha hả: "Nói thật với ngươi, mấy năm nay ta ở bên ngoài hành tẩu, gặp vô số thanh niên tài tuấn, cũng chưa bao giờ có người hoài nghi qua ta đã thành thân!

Cho dù là tiểu Trạng Nguyên anh tuấn cũng chẳng ngờ ta là Vương phi

Đang cười vui vẻ, tiếng ho của Diêm Thống lĩnh ở cửa khiến tôi giật mình, mới nhận ra mắt Cố Thừa Cảnh đã tối sầm lại.

“À, do ta, ta độc thân quá lâu nên mới quên mất.”

Ngay cả chính ta, cũng thường hay quên rằng mình đã thành gia lập thất.

“Tẩu đúng là tài giỏi, đã có phu quân rồi mà vẫn có thanh niên tài tuấn thích.”

Hạ Khê Vân ả trà xanh này, cười như được mùa ấy.

Ta cười nhạo một tiếng: "Lời cô nương nói thật chí lý, Vương gia tuy đã thành thân nhưng cũng đâu ngăn được đám tiện nhân hèn hạ cứ bám riết lấy ngài ấy."

Buồn cười, cha ta từng giữ chức ngự sử hai triều, ngươi cho rằng ta kém ngươi trong chuyện đấu khẩu hay sao?

Sắc mặt Hạ Khê Vân trong nháy mắt trở nên u ám, không hề che giấu trước mặt Cố Thừa Cảnh.

Với vở tuồng này, ta chỉ cần động ngón chân cũng đoán được, Cố Thừa Cảnh đối với tâm ý của nàng ta trong lòng biết rõ ràng.

Ta nhìn hai người một chút, thấy trông hai người vẫn có chút nào đấy xứng đôi.

Trong tiểu thuyết, nam phản diện và nữ trà xanh mới là một cặp trời sinh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lang-vuong-sung-phi/chuong-7.html.]

Cố Thừa Cảnh không phải hoàng đế nắm giữ triều chính, so với hoàng đế lại còn giàu có hơn, xứng đáng với danh xưng phản diện!

Về phần Hạ Khê Vân đơn độc, liều lĩnh, lại ôm ân nghĩa trả ơn, mẹ nó sau này không làm nữ chính thì thật uổng phí tài y thuật của nàng!

Mang thai bỏ trốn, tiểu y phi của Lãng Vương! Tên ta cũng đã nghĩ cho nàng ta rồi.

Liếc nhìn hai người, ta nở nụ cười dịu dàng: "Nhưng Vương gia yên tâm, thiếp rất rộng lượng. Nếu Vương gia có ý trung nhân muốn cưới về, chỉ cần lúc ly hôn chia cho thiếp nhiều tài sản một chút là được."

Ta cắn ngón tay suy nghĩ một chút, ta nghĩ với sản nghiệp của Cố Thừa Cảnh, ít nhất cũng phải chia cho ta một nửa mới xứng đáng ta vì hắn thủ tiết nhiều năm như vậy.

Nếu không, ta đã sớm sánh đôi cùng Tiểu Trạng Nguyên rồi.

"Vương gia, ít nhất phải một nửa sản nghiệp, thiếp đã vì người chịu cảnh sống quả phụ nhiều năm. Ít hơn một nửa, đừng hòng lấy thê tử khác!"

Khí phách ta cứng cỏi, bao chuyện khác ta đều có thể nhường nhịn nhưng tiền bạc thì dù chỉ một xu ta cũng không nhượng bộ!

Cố Thừa Cảnh nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm: "Hạ Khê Vân, nàng về nghỉ trước đi, bản vương có chuyện muốn nói với Vương phi."

Hạ Khê Vân ngoan ngoãn đáp lời, trước khi đi còn hung hăng  trừng  mắt nhìn ta một cái.

Cẩu vật, coi chừng đấy, dám giở trò với ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận khi đến Kinh Thành!

Ta nhớ rõ lúc trước nàng khóc lóc than van, chẳng nỡ rời xa ta lấy một ngày. Hay là nàng bày trò giả bộ? Ta mới về được một ngày, nàng đã tính toán chia chác gia sản ư?

Cố Thừa Cảnh ép từng bước về phía ta, mắt nheo lại, thì thào giọng trầm thấp.

Ta lúc này lập tức nhập vai , uất ức nói: "Vương gia đưa nàng ta về chẳng phải là muốn cưới nàng ta sao? Vừa rồi, Hạ cô nương ghen tuông sắp trào ra khỏi Vương phủ rồi, chỉ thiếu nói cho thiếp biết hai người tình đầu ý hợp, thiếp chỉ là kẻ chen ngang, không có tình cảm cũng chẳng có nghĩa tình. Nàng ta tốt xấu gì còn mang ơn cứu mạng, thiếp chỉ ăn bám Vương gia mà thôi."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...