Lang Vương Sủng Phi - Chương 17: Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:08:02
Lượt xem: 4,474

Ta đã viết một bức thư cho hoàng huynh.

Trên thư chỉ có vài từ thôi.

[Ngôi vị hoàng đế của ngươi chấm dứt.]

Ta đứng ngây người trên bờ vực cả đêm, Hạ Khê Vân đã bước tới.

Nghĩa huynh, nghĩa tẩu không còn nếu huynh muốn thì sau này muội cũng có thể ở cạnh huynh rồi

"Ngươi theo bổn vương lâu như vậy, ngươi muốn cái gì?"

Hạ Khê Vân cười cười: "Đương nhiên là muốn Vương gia người rồi.

Kỳ thật Vương phi căn bản không cần phải chết, người muốn nàng không phải hoàng tử Nam Uyên quốc.”

Tôi nhìn về phía Hạ Khê Vân: "Nhậm Thanh An?”

Hạ Khê Vân gật đầu:

"Nhậm Thanh An đã thực sự quan tâm đến vương phi, giống như ta quan tâm đến vương gia vậy."

"Ban đầu chúng ta đều mang theo nhiệm vụ nhưng vô tình lại dành trọn một tấm lòng."

"Tôi nghĩ rằng Vương gia không có tình cảm với Vương phi, Nhậm Thanh An cũng nghĩ vậy nên hắn không tin Vương phi sẽ tìm đến cái chết."

Sự ích kỷ của Văn Mặc Khanh, Nhậm Thanh An hiểu hơn ai hết.

"Nhậm Thanh An mỗi lần vì nàng đánh nhau, không ai chạy nhanh hơn nàng, chỉ cần không đánh vào trên người nàng, đánh ai nàng cũng không quan tâm."

"Ai có thể nghĩ tới, nàng sẽ tự biên tự diễn như vậy."

“Chỉ để tạo danh tiếng tốt cho Vương gia vậy."

Ta liếc mắt qua Hạ Khê Vân: "Ngươi đã cứu bản vương một mạng, bản vương cũng tha cho ngươi một mạng, ngươi đi đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt bản vương nữa."

Hạ Khê Vân hiểu rõ, Nam Uyển quốc đã không còn sức phản kháng, Hoàng thượng hiện nay đã đến lúc cùng đường, nàng ta trung thành với ai cũng không cần thiết.

Nàng ta gật gật đầu, lúc rời đi, vẫn nhịn không được quay đầu lại hỏi ta: "Vương gia, dưới vách núi có Uông Thanh Tuyền người biết không?"

Ta:...

Khi Cố Thừa Cảnh tìm đến, ta đã ngâm mình trong nước một ngày một đêm.

"Mặc Khanh!"

Ta tức giận quay đầu quay trở lại bơi vào hồ, một bên bơi một bên mắng Cố Thừa Cảnh…

"Chàng bị mù à, lâu như vậy không tới tìm thiếp, chàng có phải hay không ngóng trông ta c.h.ế.t vừa hay có thể giúp ngươi cưới nghĩa muội!"

Cố Thừa Cảnh pùm một tiếng trực tiếp nhảy xuống, bơi nhanh như bay, ta đã ngâm mình lâu như vậy, sớm đã không có sức lực, rất nhanh đã bị hắn bắt được.

"Mặc Khanh..."

Cố Thừa Cảnh ôm chặt lấy ta giọng nghẹn ngào, nước mắt chảy ròng trên cổ ta.

Ta ngẩng đầu nhìn binh lính trên bờ kinh ngạc há hốc mồm, trong lòng có chút sảng khoái.

Cố Thừa Cảnh lại khóc!

"Chàng tên bại hoại! Thiếp đã ngâm trong nước hai ngày rồi, chàng có phải hay không cùng nghĩa muội kia nói chuyện yêu đương, đừng tưởng rằng khóc hai tiếng thiếp liền tha thứ cho chàng, lão nương không dễ dỗ như vậy."

Miệng nói trái ngược với lòng, người chỉnh thể bám lên người Cố Thừa Cảnh, miệng nhỏ chuẩn chuẩn đinh ninh dạy bảo hắn.

Cố Thừa Cảnh khóc đủ rồi thì ôm ta ra khỏi hồ, cũng không nói gì, trông khá nghiêm túc, cũng không biết đang nghĩ gì.

Trở về doanh trại, nằm trên giường nhìn ta không nói gì, nhìn chằm chằm, như mất xác giữa đêm vậy.

Ta nhìn khắp nơi rồi chỉ tay về người lính canh cửa: "Này, tiểu tùy tùng Diêm thống lĩnh của ta đâu?"

Thị vệ sửng sốt: "Diêm thống lĩnh vẫn chưa tới à?"

"A?" Ta sợ hãi run lên: "Nhanh, mau dẫn một đội người đi tìm! Núi có nhiều sói, đừng để sói ăn mất tay sai của ta …”

"Vâng!"

Ta hấp tấp loay hoay, nhìn thấy Cố Thừa Cảnh vẫn đứng thẳng trước mắt không khỏi nhịn được nói.

Cố Thừa Cảnh nắm c.h.ặ.t t.a.y ta :"Ta , ta..."

"Chàng nói cái gì, chàng cái gì?"

"Mặc Khanh, nàng có phải hận ta hay không......"

Ta cắm phập tay vào túi, móc nửa ngày cũng không lấy được.

Vội vã ta cởi tung hết áo quần, lộn cả áo lót ra, cuối cùng cũng móc được chìa khóa ở trong túi áo lót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lang-vuong-sung-phi/chuong-17-hoan.html.]

Ta lập tức cầm chìa khóa lên miệng, cẩn thận hôn khắp chìa khóa: "Bảo bối à, may mà có nó ở đây."

Cố Thừa Cảnh ngơ ngác nhìn tôi: "Nàng tìm c.h.ế.t còn mang theo chìa khóa nhà kho?"

Ta trừng hắn một cái: "Chàng có phải hay không có bệnh, thiếp không phải bảo Diêm thống lĩnh viết thư nói cho chàng biết, hỉ kiệu dừng ở bên vách núi!”

Cố Thừa Cảnh lại lôi bức thư ra khỏi ngực, cẩn thận nhìn một lát rồi đưa cho ta.

Ta nhìn trước ngó sau, qua lại cũng chỉ nhìn chừng mười mấy lần.

Hắn sao!

Liền viết một câu :"Kiệu cưới sẽ dừng lại bên vách núi"

Một tên ngu ngốc, thậm chí cả việc ghi chép cũng không làm được đầy đủ!

Cố Thừa Cảnh ôm lấy ta, lại bắt đầu khóc lóc: "Mặc Khanh, ta còn tưởng rằng nàng đã chết..."

“Vương phi, tìm được Diêm thống lĩnh rồi." Thị vệ xấu hổ nhất thời không biết có nên đi vào hay không.

Ta vỗ vỗ Cố Thừa Cảnh sau lưng, một bên dỗ dành hắn ý bảo hắn tiếp tục an tâm khóc, một bên cùng thị vệ nói: "Người đâu?"

"Ở đáy vực khóc tang, khóc miễn bàn có bao nhiêu thương tâm, nói Vương phi đi, hắn cũng không sống, chậm thêm một bước, hắn liền cắt cổ!"

Cố Thừa Cảnh cũng không khóc, nhấc kiếm chạy ra ngoài, vừa chạy vừa than thở: "Hắn ta dựa vào cái gì theo phu nhân ta đi... Hắn ta là cái thá gì..."

Từng người một, là đồ vô dụng.

Ta lại hôn chìa khóa, ngoan nhất là nó, đáng yêu nhất.

Hai tháng sau, Cố Thừa Cảnh thuận lợi đăng cơ.

Ta cũng như ý nguyện được làm hoàng hậu.

Vào ngày mùng tám tháng tám, phụ thân cũng như ý nguyện vào cung để đón Tết.

Diêm thống lĩnh cùng Tinh hồi trở về cùng một chỗ, hai người ngày ngày trốn ở chỗ không người lén lút chàng chàng thiếp thiếp, làm hỏng cả bầu không khí trong cung.

Tiểu thái giám tiểu cung nữ mỗi người không có chí tiến thủ, chỉ muốn tình tình yêu thương.

Bao gồm cả Cố Thừa Cảnh.

"Khanh Khanh, phu quân ôm một cái nha......"

"Cút ngay, đừng chậm trễ lão nương tính sổ."

Ta lật từng trang sổ sách, tính toán đánh đến trộm trượt.

"Khanh Khanh, đừng quên, thiên hạ đều là của nàng, nàng mỗi ngày tính chút nợ này có ý nghĩa gì..."

Cố Thừa Cảnh dính lấy ta như thuốc dán da chó, ngày ngày không dám tiến thủ.

Ta ghét bỏ hắn.

"Sớm biết chàng phế như vậy, lúc trước ta nên giật dây Nhâm Thanh An xưng đế."

Cố Thừa Cảnh hiện tại da mặt dày như kẻ trộm, một chút cũng không ăn dấm chua của Nhâm Thanh An, vô liêm sỉ nói: "Khanh Khanh mới không đâu, nàng nếu muốn chọn hắn thì tùy hắn đi, Khanh Khanh trong lòng chỉ có ta làm phu quân.

Ta liếc hắn một cái, lại nói tiếp:  “Nhậm Thanh An cũng đủ xui xẻo.”

Sau khi Cố Thừa Cảnh tạo phản, chuyện đầu tiên không phải g.i.ế.c Hoàng đế, mà là g.i.ế.c Nhậm Thanh An.

Chết quá thảm.

Hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt tuấn tú kia, một sắc mặt tốt cũng không có.

Cố Thừa Cảnh người này, ít nhiều là có chút bạo lực ở trên người.

Phụ thân ta nói, trước kia, ông ấy vẫn không cảm thấy Cố Thừa Cảnh là một lương nhân, thanh danh quá kém, người lại hỉ nộ vô thường, tính tình còn nóng nảy, có chỗ nào nhìn không ra tốt.

Ta cắn bánh, nửa ngày không liên lạc người phụ thân ta nói với Cố Thừa Cảnh.

Hắn rõ ràng vừa dịu dàng vừa nghe lời còn dính người như vậy.

Về sau phụ thân ta còn nói, trên đời này chính là một vật giảm một vật, nước kho điểm đậu hủ.

Nào có cái gì thích hợp hay không thích hợp, đơn giản chính là, vương bát nhìn đậu xanh, đối mắt là được.

Ta cười đưa tay vỗ vỗ con rùa đang cười rạng rỡ trước mặt: "Quay đầu lại, thiếp sinh cho chàng một ổ đậu xanh."

Vương Bát nghe vậy trong mắt tỏa sáng, lập tức ôm ta đi về tẩm cung: "Chọn ngày không bằng đụng ngày, phu nhân, hôm nay đi..."

- Hết -

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...