Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LÃNG TỬ QUAY ĐẦU ĐẾN CHÓ CÒN CHÊ - C4

Cập nhật lúc: 2024-10-05 18:04:39
Lượt xem: 106

Tôi nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn, bình tĩnh hỏi: "Không phải nói vì yêu mà quay đầu sao?”

 

Giang Kinh Nghiễn châm một điếu thuốc, cười nói: "Lần cuối vui vẻ, sau lần này anh sẽ giữ mình vì cục cưng của anh."

 

Hắn nói đầy thâm tình nhưng lại thật nực cười.

 

Tôi đột nhiên nhớ lại những lời Hứa Miên Ngôn đã nói đêm qua.

 

Có lẽ tôi thật sự rẻ mạt, nhưng đạo đức của tôi thì không có vấn đề gì.

 

Tôi kìm nén nỗi cay đắng trong lòng, tránh đi nụ hôn của Giang Kinh Nghiễn.

 

Sau đó gằn từng chữ nói: "Giang Kinh Nghiễn, tôi không rẻ mạt đến vậy."

 

Tôi quay người cầm lấy túi xách, khi mở cửa phòng ra.

 

Tôi nghe thấy Giang Kinh Nghiễm ở phía sau thản nhiên nói:

 

"Y Y, đã đi rồi thì đừng quay lại."

 

Giọng hắn nghe kỹ lại có chút kìm nén dục vọng, xen lẫn sự tức giận sau khi bị làm cụt hứng.

 

Thói quen nhiều năm khiến tôi vô thức dừng bước.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Nghe thấy tiếng Giang Kinh Nghiễn cười khẩy, lòng tôi đột nhiên nhói lên.

 

Hai chữ "rẻ mạt" cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

 

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra giọng điệu và vẻ mặt của Giang Kinh Nghiễn khi nói hai chữ đó.

 

Chắc chắn là không khác gì bây giờ.

 

Tôi không do dự thêm nữa, nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì bị Giang Kinh Nghiễn kéo lại một cách thô bạo.

 

Hơi thở gấp gáp của hắn phả lên mặt tôi, giọng khàn khàn thở dài:

 

"Thật là chịu không nổi em."

 

"Anh sẽ không giữ mình nữa, từ giờ chỉ làm với em thôi được không?"

 

"Nhưng đừng để Ngôn Ngôn phát hiện ra, anh..."

 

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã đẩy hắn ra ngay lập tức.

 

Ngực tôi phập phồng, như thể lần đầu tiên tôi nhìn rõ con người này. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lang-tu-quay-dau-den-cho-con-che/c4.html.]

"Giang Kinh Nghiễn, đừng làm tôi ghê tởm nữa!"

 

Bên ngoài trời mưa xối xả, tôi chạy vào trong cơn mưa mà không có cảm giác gì.

 

Giang Kinh Nghiễn ghê tởm, tôi cũng ghê tởm.

 

7

 

Mưa cứ rơi mãi, tôi ngồi xổm dưới tấm biển trạm xe buýt, chật vât như một con gà ướt sũng.

 

Cả người tôi không có chỗ nào khô ráo.

 

Mọi người xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

 

Tôi ôm lấy đầu gối, đôi môi tái nhợt.

 

Không xa có vài gã đàn ông lêu lổng, một trong số đó tiến lại gần tôi, cười nham nhở:

 

"Em gái, bao nhiêu tiền đấy?"

 

Tôi lạnh lùng nhìn gã một cái, vừa định đứng dậy rời đi.

 

Thì mấy gã còn lại cũng vây quanh tôi.

 

Tôi buồn nôn, muốn đẩy họ ra nhưng không có sức.

 

Chỉ có thể tuyệt vọng hét lên: "Biến đi, tôi báo cảnh sát rồi!"

 

Nhưng lời này càng khiến bọn họ thêm hưng phấn.

 

Đúng lúc tôi đang bất lực, một giọng nam lạnh lùng vang lên:

 

"Đã báo cảnh sát rồi, ba phút nữa họ sẽ đến."

 

"Các người có chắc muốn ở lại đây không?"

 

Người đàn ông trông rất trẻ, có lẽ cũng là sinh viên ở gần đây.

 

Khuôn mặt anh ấy lạnh lùng, ngũ quan tuấn tú và chính trực.

 

Mấy gã kia lập tức tản đi.

 

Mắt tôi đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn."

 

Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn tôi, một lúc lâu sau mới "Ừm" một tiếng.

 

 

Loading...