Lắng nghe - Chap 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:55:41
Lượt xem: 212

Ngày Tần Triết đến nhà tôi xin lỗi bố mẹ tôi, Tần Mục đã gọi điện cho tất cả các cơ quan truyền thông lớn, vô số máy quay đều hướng về Tần Triết.

 

Mặt anh ta chuyển sang màu xanh và anh ta nói qua kẽ răng.

 

"Chú Lộc, dì, cháu có lỗi với Lộc Linh, cháu không nên lừa dối và giấu diếm cô ấy..."

 

Những ánh đèn flash nhấp nháy như một cuộc họp báo.

 

“Bây giờ hôn ước giữa hai nhà đã bị hủy bỏ, mong hai người có thể tha thứ cho cháu.”

 

Tần Triết vội vàng đưa quà xin lỗi cho tôi rồi rời khỏi nhà tôi như muốn chạy trốn.

 

Ngay sau đó, các phương tiện truyền thông lớn đã đổ xô đưa tin.

 

Trong khi một số người mắng Tần Triết là kẻ vô liêm sỉ và tục tĩu thì những người khác lại cho rằng anh ta là người có trách nhiệm và là một vị thần tình yêu thuần khiết.

 

Tôi đã bỏ ra một số tiền để xóa đi mọi bình luận ca ngợi Tần Triết là vị thần tình yêu trong sáng dành cho Hứa Lê.

 

Anh ta là một kẻ cặn bã nhưng lại đc gọi là vì thần tình yêu, đừng xúc phạm bốn chữ này.

 

Vừa xong việc, Hứa Lê đã gọi điện.

 

"Tôi đã tìm thấy một số thứ, hãy ra ngoàigawpj mặt một chút."

 

"Được."

 

Hẹn địa điểm với Hứa Lê xong, tôi lập tức bắt taxi đến đó.

 

Cô ấy đặt một gói bột nhỏ trước mặt tôi: “Tôi tìm thấy nó trong phòng làm việc của Tần Triết.”

 

Tôi đã bị sốc.

 

Biết rõ vòng này lăng nhăng, nhưng không ngờ Tần Triết lại trắng trợn như vậy.

 

Lần này anh ta nhất định không thể trở mình.

 

Anh ta đang làm việc suốt ngày đêm để tìm kiếm người thay thế. Người ta có thể nói rằng anh ta là một tay chơi trẻ tuổi và lãng mạn, thậm chí tệ hơn là họ sẽ khen ngợi sự quyến rũ của anh ta, nhưng anh ta vẫn là cháu trai của nhà họ Tần.

 

Nhưng gặp phải những chuyện này, ngay cả Tần gia cũng không thể bảo vệ được anh ta.

 

"Tiếp theo để tôi lo, cô chỉ cần... vui vẻ với anh ta thôi."

 

Hứa Lê nhếch môi: "Được."

 

Yêu khi còn trẻ và có được mối tình đầu là điều khó quên nhất chứ đừng nói là không bao giờ có được.

 

Bây giờ Hứa Lê đang giả vờ ở bên Tần Triết. Anh ta biết tôi đang làm khó anh ta, nhưng anh ta vẫn sẵn sàng làm điều đó vì Hứa Lê.

 

Khi phát hiện ra sự thật, có thể nói anh ta sẽ đau lòng như thế nào.

 

Tôi đã thuê một thám tử để điều tra Tần Triết và phát hiện ra hành vi của anh ta. Anh ta sẽ đến một quán bar kín đáo vào ngày mười bốn hàng tháng và ở đó cho đến rất muộn.

 

Đến đó làm gì, không cần nói cũng biết.

 

Đồng thời, Hứa Lê bắt đầu trở nên vô lý và thường xuyên cãi nhau với Tần Triết vì những chuyện vặt vãnh khiến anh ta kiệt sức.

 

Nhưng điều tôi không ngờ tới là Tần Triết lại liên lạc với tôi.

 

Giọng nói mang theo men say, giọng điệu hoài niệm: "Linh Linh, anh nhớ em nhiều lắm, sao Hứa Lê không thể học tập em, ân cần và hiểu chuyện..."

 

"Anh rất nhớ em, Linh Linh, em có thể tới đón anh được không? Anh hối hận, thật sự hối hận rồi."

 

"Nếu biết Hứa Lê là loại người này, anh không nên ở cùng cô ta, Linh Linh... em vẫn yêu anh phải không?"

 

Tôi cầm điện thoại nhìn Tần Mục ngồi đối diện với vẻ mặt ngây thơ.

 

Tần Triết vẫn đang nói: "Em vẫn giữ gìn quan hệ của chúng ta, em và chú nhỏ chỉ chơi vui thôi phải không? Chú ấy rất độc ác, đừng đi theo chú ấy, quay lại với anh."

 

Sắc mặt Tần Mục tối sầm lại, lúc anh nói thì tôi vội vàng cúp điện thoại.

 

"Khi nào em sẽ hành động?"

 

Tần Mục dùng đầu lưỡi ấn lên vòm miệng, rõ ràng là thiếu kiên nhẫn.

 

Anh ấy đã nói ngay từ đầu rằng anh ấy có thể trả thù cho tôi, nhưng tôi muốn tự mình làm điều đó nên tôi đã trì hoãn cho đến tận bây giờ.

 

"Tối nay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lang-nghe/chap-11.html.]

 

Tần Mục cau mày nói: "Ừ."

 

Tôi cẩn thận hỏi: "Anh... không vui à?"

 

Tần Mục tức giận cười nói: "Em cảm thấy tôi nên vui vẻ sao?"

 

Tôi lập tức lắc đầu.

 

Đột nhiên, anh đứng dậy, chống tay lên bàn và nhìn tôi.

 

Một cái bóng bao trùm lấy tôi, và một cảm giác áp bức xâm chiếm tôi.

 

"Trước kia tôi không quan tâm, bởi vì em muốn báo thù, tôi tôn trọng em, hơn nữa tôi cũng không thích thủ đoạn ấu trĩ."

 

"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể chịu đựng được mọi lúc. Tôi cũng sẽ tức giận."

 

"Em có hiểu không Linh Linh?."

 

Tôi rụt người lại, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Trước đây tôi đã hỏi anh, anh nói anh không tức giận.

 

Tôi đã hỏi chuyện đó khi đến nhà họ Tần.

 

Tần Mục cau mày, cúi người lại gần tôi, “Em nghĩ tôi có nên giận chuyện quá khứ của em với Tần Triết không, tức giận vì anh ta đã làm nhiều chuyện lãng mạn với em như vậy sao?”

 

Câu hỏi này khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

 

Tôi không biết mình bị sao nhưng tôi đang vật lộn với điều này.

 

Tôi đứng dậy muốn bỏ chạy: “Tôi mệt rồi, tôi đi ngủ đây.”

 

Không ngờ, Tần Triết nắm lấy tay tôi, đi vòng qua tôi, giơ tay lên đặt tôi lên bàn, hai tay đặt hai bên người tôi.

 

"Chúng ta còn chưa nói rõ, sao có thể đi ngủ được?"

 

"Tôi····"

 

Tôi lùi lại, tránh sự tiếp cận của anh ấy.

 

Đột nhiên, anh vòng tay phải quanh eo tôi và kéo tôi lại gần.

 

"Hửm?"

 

Tôi quay đầu đi, không biết nói sao.

 

Tần Mục cúi đầu hôn lên cổ tôi, mái tóc mềm mại của anh cọ vào mặt tôi, có chút ngứa ngáy.

 

Anh thấp giọng nói: “Tôi không giận chuyện quá khứ giữa em và Tần Triết, nhưng tôi nghĩ điều đó là không cần thiết. Những điều gọi là lãng mạn mà em nói trong mắt tôi rất trẻ con.”

 

"Nếu có thời gian đó, tôi thà nằm trên giường còn hơn."

 

“Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không quan tâm đến em, em hiểu không?”

 

Anh ấy ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi: “Nếu tôi so sánh với Tần Triết hoặc cạnh tranh với cậu ta thì tôi sẽ mất giá.”

 

"Hơn nữa, tôi cũng tin vào khả năng phán đoán của em." 

 

Tần Mục ép tôi đến trước mặt anh: “Em biết chưa?”

 

Tôi có chút bối rối: "Tôi... tôi biết."

 

"Được rồi, tôi cần phải nói rõ cho em biết, để em không có suy nghĩ lung tung."

 

Anh nhấc chân tôi lên.

 

Đôi chân tôi lơ lửng trong không khí, điều đó khiến tôi rất khó chịu.

 

Có lẽ vì lời “quan tâm” của Tần Mục mà tôi trở nên can đảm hơn rất nhiều.

 

"Tần Mục, anh thích tôi sao?"

 

"Ha ha, xem ra em không nghe rõ lời tôi nói."

 

Lời, lời gì?

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi không thể nghĩ được nữa.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...