Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-06 00:10:32
Lượt xem: 181

“Ai đó?” Tôi giật mình quay người lại, nhưng không có ai ở đó.

Chỉ có con mèo đen quen thuộc, đang nằm nhàn nhã trên bệ cửa sổ.

Con mèo đó... Nó mở miệng nói chuyện với tôi: “Hờ, đương nhiên là con mèo nhát gan mà cô từng chê đây.”

“Mèo! Con mèo biết nói chuyện kìa!” Tôi hốt hoảng trừng to đôi mắt.

Con mèo đen nhảy lên, trong phút chốc liền biến thành… Hắc vô thường!

Khi tôi vừa chết, tôi cũng từng gặp qua hai vị Hắc Bạch vô thường này.

Tôi đơ luôn rồi!

Con mèo đen đó, vậy mà lại là Hắc vô thường sao?!

Lão Hắc nhìn tôi cười và nói: “Nè cô nương, ý của vương nhà tôi chính là lấy cô để đền cho ngài ấy, để ngài ăn thịt đó đa.”

“Ăn, ăn thịt tôi á?” Tôi bị dọa cho hàm răng đánh bò cạp, vẻ mặt không ngờ tới nhìn hai người họ, “Ăn quỷ… ăn… ăn quỷ là phạm pháp đó!”

Quỷ nuốt quỷ, quỷ ăn thịt người, tôi cũng có từng nghe qua!

Diêm Vương lườm Hắc vô thường, rồi xua tay một cái, đường đường một Hắc vô thường đại nhân liền biến mất không còn tâm hơi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Đây chính là sự lợi hại của Diêm Vương gia đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-quy-dang-yeu-cung-co-the-kiem-com/chuong-17.html.]

Anh ta đang thị uy với tôi… À không, là đang hăm dọa tôi mới đúng!

“Diêm Vương đại nhân, xin ngài đừng có ăn thịt tôi mà! Huhu…” Tôi bị dọa cho tay chân bủn rủn, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lênh láng, “Tiểu nữ chỉ là một con quỷ c.h.ế.t oan, không hề ngon một chút nào luôn, ngài mà ăn thịt tiểu nữ chắc chắn sẽ là vị mặn mặn mà còn hơi hôi hôi nữa đó…”

“Hửm? Không ngon à? Nhưng đêm qua em trần như nhộng, nằm trong lòng bổn vương vẫn nghe mùi thơm thoang thoảng kia mà.”

“Không hề không hề, không thơm một chút nào luôn đó!” Tôi lắc đầu muốn gãy cổ luôn.

“Thật ra thì, không ăn thịt em cũng được.” Không biết từ khi nào, anh ta đã ngồi xổm trước mặt tôi, đưa tay nâng cằm của tôi lên, cười và nói tiếp: “Vậy thì em cứ giống như mấy ngày trước, ở cùng với bổn vương đi.”

Tôi nuốt ngụm nước bọt, hỏi: “Giống mấy ngày trước hả?”

Anh gật đầu: “Ừm, đúng thế.”

Tôi nghe vậy liền có chút khó xử, do dự một chút rồi dùng hết sức bình sinh hỏi thêm: “Thế… có thể… không khỏa thân nữa được không ạ?”

Khóe môi anh cong lên: “Nếu như em thích thì cứ tiếp tục khỏa thân cũng được, anh không ngại đâu.”

Tôi: “......”

Cười trừ chứ biết sao giờ?

Ngón tay anh cứ lướt nhẹ trên cằm tôi, rồi ánh mắt anh sắc lại, cảnh cáo tôi: “Nhớ đấy, đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không thì… một con quỷ đáng yêu, vừa thơm vừa ngọt như thế, là một món ăn rất mỹ vị đấy.”

Tôi chớp chớp đôi mi đang rơm rớm nước mắt, trịnh trọng gật đầu nói: “Không trốn, nhất định sẽ không trốn!”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...