Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm quả phụ sống qua ngày - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:12:30
Lượt xem: 55

Chương 5:

Đến tối, ta rời khỏi cửa hàng son phấn, để ý thấy bên cạnh có một quán Nam Phong mới mở.

Trước đây đã từng nghe người trong trang viên nói, các chàng trai ở quán Nam Phong này đều có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, hát hay múa giỏi, nhưng phần lớn đều có thân thế bi thảm. Chỉ cần ngươi bỏ tiền ra, họ có thể phục vụ ngươi tận tình.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi trang viên, ta bỗng nhiên cảm thấy có chút tò mò. Hơn nữa, biết đâu bên trong có cơ hội làm ăn, có thể hợp tác với cửa hàng son phấn của ta, chẳng phải là một công đôi việc sao?

Ta lập tức quyết định.

Nhưng A Tiêu và Như Ý vẫn còn đi theo ta, vào thẳng như vậy cũng không ổn lắm. Ta che miệng ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Các ngươi về phủ trước đi, ta đi thăm Thẩm lang một chút.”

Mộ gió của Thẩm Tiêu Hành được chôn cất gần đây, được muôn dân bái lạy.

Sau khi thành công tách khỏi họ, ta đội nón che mặt, cuối cùng cũng yên tâm bước vào quán Nam Phong. Sau khi vào trong, ta trực tiếp chọn người đứng đầu được bà chủ giới thiệu.

Chàng trai đó trông rất đáng thương, dung mạo cũng cực kỳ xinh đẹp, không khác gì lời người ngoài đồn đại. Nhưng lại có một thân thế bi thảm. Chàng bị chính cha ruột của mình bán vào đây.

Ta thầm nghĩ, bản thân ta cũng chẳng khá hơn là bao.

—— Sống ở trang viên hơn mười năm, cuối cùng cũng có ngày trở về nhà, lại chẳng hưởng được phúc gì, chỉ là thay đích tỷ gả cho người mình không yêu, điều này cũng chẳng khác gì bị bán đi. Chỉ là ta may mắn hơn một chút, vừa mới gả vào, chồng đã ch-ếc.

Hai người cùng chung nỗi đau gặp nhau, ôm nhau khóc nức nở. Nói đến đoạn xúc động, ta hứa sẽ chuộc thân cho chàng trai, còn cầm lấy chén rượu nhỏ trên bàn, nhấp một ngụm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-qua-phu-song-qua-ngay/chuong-5.html.]

Nhưng sau vài chén rượu nhỏ. Mặt và người ta cùng nóng lên, càng lúc càng nóng bỏng. Chàng trai trước mắt từ một dần dần biến thành hai, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Chỉ muốn tìm một nơi mát mẻ, áp toàn thân vào đó.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết từ đâu truyền đến một tiếng động lớn. Ta dường như nghe thấy tiếng khóc than của chàng trai. Còn có A Tiêu nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta:

“Từ Oanh Oanh! Ngươi thật to gan!”

Mơ màng mở mắt ra, mới phát hiện A Tiêu ở ngay trước mặt, dường như muốn lên giường tóm lấy ta. Ta muốn nhổ vào hắn một bãi nước bọt, nhưng lại bị hắn kẹp chặt mắt cá chân, kéo vào lòng. Trong lúc trời đất quay cuồng, ta bị A Tiêu cõng trên lưng.

Nhưng ta vẫn không chịu ngồi yên. Miệng lẩm bẩm kêu nóng, tay áp vào tai A Tiêu, cố gắng hạ nhiệt cho cơ thể mình. A Tiêu không để ý đến ta. Ta liền áp sát vào lưng hắn, thổi khí vào tai hắn:

“Ta không muốn về phủ tướng quân.”

Ta nhăn mày, rên rỉ:

“Mặc dù cho ta rất nhiều tiền, nhưng mỗi đêm ngủ ở đó ta đều gặp ác mộng, sợ rằng một ngày nào đó Hoàng thượng sẽ hạ chỉ cho ta tuẫn táng... cũng sợ Thẩm Tiêu Hành biến thành quỷ trở về tìm ta. Xin ngươi, đừng đưa ta trở về.”

A Tiêu khựng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

“Ta nóng quá.”

Tay ta dần dần di chuyển đến cổ A Tiêu. Cảm giác mát lạnh đó khiến ta không nhịn được mà vặn vẹo cơ thể. Ta ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy mang theo một chút quyến rũ khó che giấu, nhỏ giọng cầu xin:

“A Tiêu, người ta khó chịu quá, huynh có thể hôn ta một chút không?”

Lần này, hắn hoàn toàn dừng lại.

Loading...