Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm quả phụ sống qua ngày - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:15:25
Lượt xem: 88

Chương 22:

Thẩm Tiêu Hành nói, thật ra hắn đã gặp ta từ lâu rồi.

Có một năm ta ở trang viên đói đến mức không chịu nổi, hái một xe lớn vòng hoa đi bán, lại vừa đúng lúc nhặt được một người đàn ông bên bờ sông.

Nhưng mà, người đàn ông đó không phải Thẩm Tiêu Hành. Là phó quan của hắn, liều ch-ếc về kinh thành đưa thư.

Ta giấu người đàn ông đó trong xe đẩy của ta, mệt mỏi đẩy suốt một đoạn đường, tránh được không ít tai mắt. Thư đưa đến nơi, nhưng người lại ch-ếc rồi. Phó quan trước khi lâm chung đã nói với Thẩm Tiêu Hành chuyện này, hy vọng hắn có thể giúp đỡ báo đáp ta. Hắn không biết ta là ai, chỉ biết ta họ Từ, sống ở một trang viên.

Ở kinh thành có rất nhiều người họ Từ, nhưng có trang viên thì chỉ có vài người. Thẩm Tiêu Hành rất nhanh biết được ta là thứ nữ bị Từ Thuật vứt bỏ, sau đó tìm đến ta.

Nhưng hắn không ngờ, ta lại sống túng quẫn đến vậy. Thẩm Tiêu Hành âm thầm sai người mua hoa của ta. Khoảng thời gian đó, tất cả nha hoàn trong Tướng quân phủ, đều cài hoa ngọc lan suốt ba tháng liền.

Về sau, tay nghề của ta ngày càng tốt, lại nghiên cứu thêm về son phấn, tràn đầy sức sống muốn nắm bắt mọi cơ hội để sống tiếp, Thẩm Tiêu Hành mới buông xuống được một mối lo.

Nhưng con người ta, Thẩm Tiêu Hành phát hiện, mình dường như không thể buông bỏ được.

“Vậy sao chàng không nói sớm?”

Không phân biệt được đây là lời yêu đương hay lời thật lòng, ta cúi đầu che giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình.

“Hoàng thượng bí mật lệnh ta giả ch-ếc, nội ứng ngoại hợp để dụ ra nội gián, ta không có cơ hội giải thích với nàng. Nhưng khi cầu hôn nàng, ta đã nói rõ người ta muốn là nàng. Còn về việc Từ Tướng là để an ủi Từ Tuyết Bình hay có mục đích khác, ta không biết, cũng không liên quan đến ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-qua-phu-song-qua-ngay/chuong-22.html.]

Nghĩ lại cũng đúng. Từ Tuyết Bình cái tính gì cũng muốn tranh giành với ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Có lẽ, lão già Từ Thuật kia sợ đứa con gái cả hay ghen tuông của hắn không phục.

“Nhưng sau khi nàng gả vào đây, lại không để tâm đến ta, ngược lại rất quan tâm đến tiền bồi thường tử trận của ta,” Thẩm Tiêu Hành vừa cười khổ vừa đỡ trán: “Cũng không biết là tốt hay xấu. Ta chỉ có thể tự an ủi mình, ít nhất có một thứ có thể giữ nàng lại. Man Man, ta thích nàng.”

Ánh nến phản chiếu trong mắt hắn, mơ hồ như đêm động phòng hoa chúc dang dở năm nào.

“Ta, Thẩm Tiêu Hành, nguyện dâng hiến tất cả, cùng nàng đi hết cuộc đời này.”

Cuối cùng, hắn còn bổ sung một câu: “Nếu nàng bằng lòng, cửa hàng là của nàng, chìa khóa kho cũng là của nàng, ta cũng là của nàng.”

Còn chưa kịp trả lời. Ta chợt nhớ ra, ngày đầu tiên gả vào đây, dù Thẩm Tiêu Hành đã tử trận, ta vô tình nhìn thấy câu đối mừng trên cửa do chính tay hắn viết từng nét.

[Hoa chưa nở hết, trăng chưa tròn, nguyện lưỡng tình lương duyệt.]

Nét chữ mạnh mẽ, vô cùng nghiêm túc, mực đen giấy đỏ, lại hiện ra lời chúc tốt đẹp. Lúc đó ta nghĩ, viết được một câu “Tiền tiêu không hết, tháng tháng chẳng cùng”, cũng đã đủ may mắn rồi.

Giờ nghĩ lại, hóa ra lại ẩn chứa tâm tư của Thẩm Tiêu Hành. Thế là, ta mỉm cười đáp lại hắn:

“Được thôi, Thẩm Tiêu Hành, thiếp bằng lòng.”

 

HOÀN

Loading...