Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm quả phụ sống qua ngày - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:15:07
Lượt xem: 20

Chương 20:

Từ Thuật mang theo Từ Tuyết Bình khóc lóc rời đi. Ta chìm đắm trong niềm vui sướng tột độ khi lần đầu tiên khiến đích tỷ chịu thiệt, mãi không thể thoát ra.

“Đã nắm đủ chưa?” Thẩm Tiêu Hành lên tiếng nhắc nhở ta.

Ta lúc này mới phát hiện, bản thân không biết từ lúc nào đã nắm chặt áo quan của hắn. Bèn vội vàng buông tay ra và nói lời cảm tạ.

Thẩm Tiêu Hành trước mắt trở nên vô cùng cao lớn.

Ta hào khí vỗ vỗ vai hắn, giơ ngón tay cái lên:

“Phu quân, đa tạ, đủ nghĩa khí.”

Thẩm Tiêu Hành nhìn chằm chằm tay ta một lúc, đột nhiên hỏi: “Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”

Ta suy nghĩ một chút. Hỏi gì đây? Hắn thích đích tỷ nhưng lại cưới ta? Hay là Từ Thuật đến đây làm gì? Kỳ thật ta đều không quan tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-qua-phu-song-qua-ngay/chuong-20.html.]

Đối với ta mà nói, có thể có một nơi an thân, không còn phải làm việc nặng nhọc, chịu đói không ngừng, đã là đủ rồi. Thẩm Tiêu Hành đã cho ta những thứ này. So đo thêm nữa, ta chẳng phải quá nhỏ nhen sao. Ta lắc đầu.

Giữa hai hàng lông mày của Thẩm Tiêu Hành thoáng hiện một tia không vui. Nhưng hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Vậy ta muốn hỏi Man Man, cái gì đẩy xe, cái gì băng hỏa, rốt cuộc là thứ gì.”

Mặc dù ta đối mặt với Từ Tuyết Bình thản nhiên nói ra những từ kia. Nhưng Thẩm Tiêu Hành đột nhiên hỏi như vậy, ta đỏ bừng mặt:

“Chính là... ừm, ngày gả vào đây, bà mối nhét cho ta một quyển sách phòng the. Lúc đó ta đối diện bài vị của ngươi nghiên cứu hồi lâu, tưởng cả đời này không dùng đến, liền đốt cho ngươi, muốn để ngươi ở dưới suối vàng cũng hưởng thụ một chút.”

Thẩm Tiêu Hành im lặng không nói. Hắn khẽ nâng tay, phủi đi cánh hoa rơi trên vai ta.

Chẳng biết vì sao, lòng ta cũng bỗng dưng xao động. Giọng nói êm đềm của hắn vang lên:

“Nếu ta không lầm, hẳn là 'Lão hán đẩy xe' và 'Mấy tầng băng lửa'.”

Hai má ta như bị thiêu đốt bởi mấy lời đó, nóng bừng lên. Ta luôn cảm thấy Thẩm Tiêu Hành đã nhìn thấu ta cố tình nói nước đôi, nhưng ta không có bằng chứng.

Ta đang ấp úng không nói nên lời. Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Tiêu Hành mang theo ý cười:

“Man Man trí nhớ kém như vậy, chi bằng đêm nay ta dọn về phòng chính, cùng nàng nghiên cứu kỹ càng bức tranh đó. Dù sao những gì chưa được hưởng dưới địa phủ, cũng nên bù đắp cho ta chứ?”

Loading...