Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lâm Nhan - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-10-14 00:20:54
Lượt xem: 1,405

4

 

Bây giờ, chẳng hiểu sao hắn lại không vui, sắc mặt liền lạnh lùng nói: “Phủ Thái tử đâu phải nhà của ta.”

 

Ta nói: “Được, được, tất cả đều đúng như lời Thái tử nói. Vậy bây giờ Thái tử điện hạ có muốn về phủ không?”

 

“Không về” hắn dường như nhớ lại tiểu thái giám truyền lời sáng nay, nhíu mày nói: “Ta tối nay ở lại đây.”

 

“?”

 

“Thế nào? Chẳng lẽ nhà nhạc phụ ta ta lại không thể ở lại sao?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“... Được rồi, tốt thôi, tất cả đều theo ý ngài.”

 

Có vẻ như hắn cũng không định dùng cơm tối.

 

Cha ta khi biết tin Thái tử muốn ở lại, vui mừng đến nỗi không khép nổi miệng, vội vàng yêu cầu ta nhanh chóng dọn dẹp phòng của mình.

 

Ta: ?

 

“Nhà chúng ta chẳng phải còn phòng trống hay sao? Tại sao lại để hắn ở phòng của con?”

 

Cha liền bước tới, định véo tai ta: “Con thật ngốc nghếch, hai đứa đã thành thân rồi, làm sao lại có chuyện ngủ riêng phòng? Chẳng lẽ mấy ngày qua các con vẫn...”

 

“Không, chúng con vẫn ngủ chung một phòng.” Chỉ là ta bị đá xuống giường mấy lần mà thôi.

 

“Vậy thì còn nói nhiều làm gì, mau đi dọn dẹp.”

 

Thật là khó chịu! Đường đường là một Thái tử phi, vậy mà giờ phải tự tay dọn dẹp phòng ốc. Ba ngày qua ta đã quen thói lười biếng, đột nhiên lại thấy nhớ các cung nữ nhỏ trong phủ Thái tử và đám tùy tùng đã bị bỏ lại không biết ở đâu.

 

Thái tử thì đứng bên cạnh, ung dung nhìn ta làm việc. Đợi đến khi cha ta xuất hiện, hắn mới tỏ vẻ đau lòng, ra ý muốn giúp đỡ. Nhưng cha ta liền nói: “Không dám phiền đến Thái tử điện hạ, Yên Nhi nhà ta làm mấy việc này quen rồi, không có gì đâu.”

 

Cha ta, người đã khóc không ngớt khi tiễn ta xuất giá, chắc chắn là ảo giác của ta rồi.

 

Cơm tối, Thái tử vẫn chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa, miệng lưỡi này quả thật quá kén chọn.

 

Cha ta nhìn thấy vậy, lại đến bên cạnh chê bai: “Con nhìn xem, người ta ăn ít thế kia, còn con thì ăn nhiều đến thế.”

 

Ta không nhịn được đáp: “Con đang lớn mà, cha. Cơm nhà mình con còn không được ăn no sao!” Hơn nữa, Thái tử ăn ít như vậy, tối nay chắc chắn sẽ đói bụng, hì hì.

 

Đúng như ta dự đoán, đến khi ngủ, Thái tử cứ lăn qua lăn lại bên cạnh ta.

 

Ta cố gắng nhịn cơn buồn ngủ mà nói: “Thái tử điện hạ, ngài có định ngủ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-nhan/phan-6.html.]

 

“Giường cứng quá, không thoải mái” hắn nhíu mày.

 

“Thật sao?” Ta trêu chọc: “Chứ không phải là ngài đói nên không ngủ được à?”

 

“Sao có thể!”

 

“Ục…”

 

Không khí nhất thời vô cùng ngượng ngùng.

 

Ta bật cười, ngồi dậy, khoác thêm chiếc áo rồi kéo hắn: “Đi nào, ta dẫn ngài xuống bếp.”

 

“Bổn Thái tử không đói!”

 

“Được, được, là ta đói mà. Đêm đen tĩnh mịch, ta sợ lắm, ngài đi cùng ta được không?”

 

“Vậy thì bổn Thái tử đành miễn cưỡng mà đi cùng ngươi.”

 

“Vậy thiếp thân xin đa tạ Thái tử điện hạ.”

 

“Ngươi đừng có nói cái giọng điệu châm chọc thế.”

 

... Rõ ràng là ngài xưng “bổn Thái tử” trước, thôi bỏ đi, ta không thèm chấp.

 

Dựa vào trí nhớ tuyệt vời, ta mò mẫm đến bếp, tìm ra được hai cái bánh bao khô.

 

Dưới ánh trăng yếu ớt, ta thấy vẻ mặt Thái tử như thể vừa nuốt phải ruồi.

 

“Lâm Nhan, bổn Thái tử dù có đói chết, c.h.ế.t ngay tại đây, cũng không bao giờ ăn thứ đồ bỏ đi này... Ưm.”

 

Ta không khách sáo mà nhét bánh bao vào miệng hắn, may mắn là hắn không cao lắm, ta chỉ cần nhón chân một chút là vừa tầm.

 

“Ngài mau ăn đi. Ngài không muốn ngủ, nhưng ta thì muốn. Nếu ngài thật sự không muốn ăn, thì về sau đừng làm phiền giấc ngủ của ta nữa.”

 

Sự thật chứng minh rằng, rất khó để con người chiến thắng cảm giác đói bụng. Cuối cùng, hắn cũng đành miễn cưỡng ăn hết một cái bánh bao, dù gương mặt hắn trông như thể đang sẵn sàng đi chịu chết.

 

“Ngươi mấy năm qua chỉ ăn thứ này thôi sao?” Giọng điệu của hắn suýt nữa thốt ra bốn chữ “Ngươi thật đáng thương.”

 

Ta không biết buổi tối thế này hắn có nhìn rõ không, nhưng ta vẫn lườm hắn một cái rõ dài: “Thái tử điện hạ, phần lớn người trong kinh thành đều ăn thứ này mà lớn lên. Không phải ai cũng sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng như ngài đâu.”

 

Hắn không nói gì thêm, ngoan ngoãn theo sau ta, suốt đêm cũng rất yên tĩnh. Sáng hôm sau hắn lại than thở rằng chiếc giường cứng quá, khó ngủ.

 

Vậy thì tốt rồi, hắn vẫn là kẻ khó tính và độc miệng như xưa.

Loading...