Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lâm Nhan - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-10-14 00:23:00
Lượt xem: 1,521

 

Hoàng thượng hiện nay có bảy người con. Hai vị hoàng tử đầu tiên do hoàng hậu sinh ra nhưng vừa sinh không lâu đã yểu mệnh. Tống Niệm Dật là tam hoàng tử, con trai của tiên hoàng hậu. Sau khi hai vị hoàng tử đầu mất, hắn được lập làm Thái tử. Tứ công chúa đã đi hòa thân hai năm trước, lục hoàng tử yểu mệnh. Còn lại trong cung chỉ có ngũ hoàng tử Tống Minh Tu và thất công chúa Tống Minh Châu. 

 

Tuy nhiên, ta không hề biết rằng ngũ hoàng tử lại có đôi mắt xanh như vậy. 

 

“Mẫu thân ta không phải người ở đây” cậu chú ý đến ánh mắt của ta, ánh mắt cậu trở nên ảm đạm, cười khổ: “nên đôi mắt ta có màu xanh.” 

 

Có lẽ lúc này bụng ta đã no, đầu óc cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Cậu ấy là một hoàng tử, nhưng lại sống ở nơi hoang vắng thế này, không có ai hầu hạ, chắc hẳn do khác biệt về dung mạo mà bị hắt hủi. 

 

Ta phủi đi vụn bánh trên tay, mỉm cười với cậu: “Màu xanh này rất đẹp, hợp với y phục của người lắm.” 

 

Cậu nhìn ta, ngẩn ngơ một lúc, rồi chớp mắt chậm rãi: “Ngươi nói thật sao?” 

 

“Phải, giống như viên lam bảo thạch vậy, rất đẹp, ta chưa từng nói dối bao giờ.” Ta đứng dậy, vỗ nhẹ vào người: “Người đã tặng ta đồ ăn, ta mời người đến phủ Thái tử chơi, coi như tạ lễ.” 

 

Tống Minh Tu cũng đứng dậy, có vẻ ngạc nhiên: “A! Ngươi là người của hoàng huynh...” 

 

Ta nhìn thấy cậu khó mà thốt ra hai chữ “hoàng tẩu”, liền bật cười: “Không cần gọi như vậy, ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ là được.” 

 

Nhìn cậu nhỏ nhắn, yếu ớt thế này làm ta nhớ đến đệ đệ của mình. 

 

Cậu biểu cảm phức tạp, cuối cùng mở miệng nói: “Được rồi.” 

 

Hay thật, có thêm một người bạn mới rồi, cuối cùng cũng không phải suốt ngày đối diện với khuôn mặt khó chịu của Tống Niệm Dật nữa, hí hí. 

 

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ đi luôn đi, ta nói cho người biết, phủ Thái tử không có gì ngoài đồ ăn rất nhiều.” 

 

Ta kéo tay áo của cậu, hớn hở kéo cậu đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải tiểu thái giám đến tìm ta. 

 

“Thái tử phi, nô tài cuối cùng cũng tìm được người... ơ? Ngũ điện hạ, cái này...” Ánh mắt hắn lướt qua lại giữa ta và Tống Minh Tu, cuối cùng dừng lại ở tay chúng ta đang nắm lấy nhau, vẻ mặt đầy ngập ngừng. 

 

Ta không để ý, phất tay: “Bản cung muốn dẫn đệ đệ về phủ Thái tử chơi.” 

 

Thái giám đẫm mồ hôi trán: “Đệ đệ? Cái này... sợ là không hợp quy...” Hắn đột nhiên im lặng, lấy tay áo lau mồ hôi: “Nô tài sẽ đưa người hồi cung.” 

 

Không biết có phải do hôm nay trời quá nắng hay không, mà trên đường đi thái giám liên tục lau mồ hôi. Dù vừa nãy hắn bận bịu với chuyện của thất công chúa, nhưng cũng không cần phải như vậy chứ, chẳng lẽ thất công chúa lại làm khó đến thế sao? 

 

Trước khi lên xe ngựa, ta tốt bụng nhắc nhở hắn: “Công công, thường ngày chú ý sức khỏe nhé.” 

 

Hắn liếc nhìn người bên cạnh ta, lại lau mồ hôi: “Dạ, đa tạ Thái tử phi quan tâm.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-nhan/phan-11.html.]

 

“Sức khỏe thật yếu đuối.” Ta nói nhỏ khi ngồi trên xe ngựa với Tống Minh Tu. 

 

Cậu chỉ cười: “Có lẽ là bị muội muội làm mệt mỏi rồi.” 

 

Tống Minh Tu nói rằng, hoàng thượng ít con cái, lại thiên vị yêu chiều nữ nhi, tứ công chúa bị ép đi hòa thân, nên hoàng thượng đặc biệt sủng ái thất công chúa, người con nhỏ nhất. 

 

“Hoàng huynh tôn quý là Thái tử, rất được phụ hoàng tín nhiệm và trọng dụng, muội muội thông minh lanh lợi, phụ hoàng cũng rất yêu thương nàng.” Giọng cậu chứa đầy sự cay đắng, đôi mắt xanh thẳm cũng trở nên u ám. 

 

Ý cậu đại khái là chỉ riêng cậu bị bỏ quên. 

 

Ta chống cằm, thuận miệng nói: “Thất công chúa ta không rõ, nhưng Thái tử cũng không vui vẻ như người nghĩ đâu.” 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Trong suốt hơn một tháng qua, Tống Niệm Dật trước mặt ta đã không ngừng than phiền về việc chính sự nhàm chán, không muốn vào triều và đặc biệt không muốn gặp “người đàn ông đó”. 

 

“Thực ra ta cảm thấy, một mình cũng chẳng có gì không tốt.” 

 

Dù gì từ nhỏ đến lớn ta cũng gần như bị phớt lờ, nói thật lòng, ta khá thích điều đó. 

 

Nhưng có lẽ Tống Minh Tu không có tâm trạng kỳ lạ như ta, nên ta liền thêm một câu: “Hơn nữa, giờ chúng ta đã là bằng hữu, nếu người cảm thấy buồn chán thì cứ tìm ta mà chơi.” 

 

“Chỉ vì một miếng bánh đậu xanh thôi sao?” Cậu ta mở to mắt, ngạc nhiên hỏi. 

 

Thực ra không chỉ vì bánh, mà là vì ngươi làm ta nhớ đến đệ đệ đã mất của ta, nhưng lời này không thể nói ra, ta chỉ bịa: “Không chỉ vì miếng bánh, mà ta cảm thấy chúng ta có duyên.” 

 

Cậu ta ngẩn ra, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng: “Được.” 

 

“Được cái gì…” Khi ta kéo Tống Minh Tu đến trước mặt Tống Niệm Dật và nói muốn mời hắn cùng ăn cơm, Tống Niệm Dật rõ ràng nuốt lại chữ cuối cùng, mắt nheo nheo cười nói: “Tiểu Thạch Đầu, lại đây.” 

 

Ta nhìn Tống Minh Tu bằng ánh mắt trấn an rồi bước qua. 

 

Mặt ta bị hắn véo lấy. 

 

“Ngươi quên mất thân phận của mình rồi sao? Ngươi là thái tử phi, lại kéo tay đệ đệ của ta thế này, có ra thể thống gì không? Ngươi định làm mất hết mặt mũi của ta à?” Hắn nghiến răng nói. 

 

Ta khinh bỉ nhìn hắn: “Ta coi cậu ấy như đệ đệ, ngài nghĩ gì thế?” 

 

Hắn bật cười, tay dần nới lỏng: “Đệ đệ à?” 

 

Ta trợn mắt: “Phải, ngài cũng biết ta từng có một đệ đệ mà, nên cứ coi như ta muốn hoàn thành giấc mộng làm tỷ tỷ đi. Hơn nữa, ta đã hứa mời cậu ấy ăn cơm rồi.” 

Loading...