Chạm để tắt
Chạm để tắt

Làm Nhân Viên Địa Phủ Cũng Là Một Nghệ Thuật - Series「Quỷ Sai 1」 - Chương 9 - Hoàn P1

Cập nhật lúc: 2024-08-14 11:28:15
Lượt xem: 840

17.

Tôi lùi lại 2 bước, chừa lại không gian cho một người, một quỷ.

Tang U bên cạnh đỡ lấy tôi, nhìn một người một quỷ kia rồi nói:

“Có thu phục luôn không?”

Tôi ôm cánh tay bị thương do bùa đốt, bình tĩnh trả lời:

“Để bọn họ nói chuyện quá khứ đi. Tâm nguyện chưa hoàn thành, ông ta vẫn sẽ là oan hồn hại người, không thể siêu thoát.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tang U nhìn tôi với ánh mắt sâu xa.

“Vậy là trước đây cô đã biết bút tiên kia chính là ba ruột của cô?”

Vốn là không biết đâu.

Sau khi lên làm nhân viên địa phủ, tôi chỉ biết mình không phải là con của mẹ và người chồng đầu tiên của bà.

Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, đằng nào thì mẹ cũng coi tôi là điềm xấu, cho dù tôi biết ba ruột của mình là ai thì cũng đâu có ý nghĩa gì.

Mãi đến khi được nghe bà lão trong thôn kể lại chuyện năm ấy, tôi mới bắt đầu nghi ngờ.

Thật không ngờ người phụ nữ tệ bạc kia lại chính là mẹ của tôi.

Không phải tự nhiên mà bút tiên tìm tới cửa ngay từ đầu.

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng sẽ tới.

Món nợ nào rồi cũng phải trả.

Mà ba ruột tôi đúng là một người có não yêu đương.

Sau khi nhìn thấy linh hồn của Trần Tuấn, mẹ tôi gần như điên rồi.

Trần Tuấn vẫn dùng ánh mắt u buồn để nhìn bà.

Mẹ tôi tóm lấy đồ đạc linh tinh ném tới chỗ ông ta, cuối cùng nhìn vào cái vòng tay kia.

“Đúng rồi, chắc anh dựa vào cái vòng này để tìm đến đây nhỉ? Giờ tôi sẽ phá hủy nó, xem anh còn dây dưa với tôi kiểu gì.”

Nói xong bà đã định ném chiếc vòng kia ra ngoài cửa sổ.

Kết quả còn chưa kịp vứt đã bị linh hồn Trần Tuấn ngăn cản.

Ông ta cầm chiếc vòng trên tay, biểu cảm bi thương.

“Yến Yến, em quên rồi à, đây là sính lễ năm đó anh cho em, nhưng vẫn chưa kịp đem tới… Giờ đây cuối cùng cũng có thể đích thân đưa cho em rồi.”

Mẹ tôi trợn tròn mắt, đứng tại chỗ không thể động đậy.

Đến khi Trần Tuấn đeo chiếc vòng kia vào tay bà, bà mới tỉnh táo lại, bắt đầu quỳ xuống đất cầu xin Trần Tuấn buông tha.

Thấy Trần Tuấn không nói gì, bà ta lại quay sang cầu xin tôi.

Nhưng một khi được đeo vào, chiếc vòng kia sẽ hấp thụ tinh khí của con người.

Lúc này bà ta sợ mình sẽ trở nên giống Uông Tuyết nên phát điên hất đổ những ngọn nến, muốn cùng ông ta đồng quy vu tận.

Ngọn nến đổ xuống mặt đất, nhanh chóng đốt cháy rèm cửa.

Mẹ tôi hét lên chạy xung quanh, cuối cùng ngã ra khỏi cửa sổ.

Còn linh hồn của Trần Tuấn thì đuổi theo bà, ôm lấy cơ thể bà rồi cùng nhau ngã xuống.

Tôi bật dậy đưa tay kéo lấy mẹ, nhưng Tang U ngăn tôi lại.

“Nhân viên địa phủ không thể nhúng tay vào sống c.h.ế.t của loài người, tuổi thọ mẹ cô đến tối nay đã tận, mọi thứ đều đã được định sẵn. Bà ta vốn nên c.h.ế.t vào năm ấy, mượn tuổi thọ của cô mới sống được tới bây giờ. Giờ bà ta đã chết, cô sẽ không còn bị nguyền rủa nữa.”

Tôi trơ mắt nhìn bà rơi xuống.

Tên của mẹ tôi trên sổ sinh tử đã biến mất, trở thành trạng thái linh hồn.

Tôi chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại, tình mẹ con hơn 20 năm, đến nay chấm dứt.

Tang U búng tay, một làn sương đen từ ngoài cửa sổ bay vào, nằm trong lòng bàn tay anh ta.

Tôi nhìn qua, đó là linh hồn của Trần Tuấn.

Mẹ tôi đã chết, chấp niệm của ông ta cũng đã hoàn thành.

Nhưng ông ta vẫn hại c.h.ế.t rất nhiều mạng người, xuống địa ngục vẫn sẽ phải chịu trừng phạt.

Tang U vỗ vai tôi, bảo tôi hãy nén bi thương.

18.

Mẹ tôi vô tình rơi ra khỏi cửa sổ mà qua đời, Tang U giúp tôi siêu độ hồn phách cho bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-nhan-vien-dia-phu-cung-la-mot-nghe-thuat-seriesquy-sai-1/chuong-9-hoan-p1.html.]

Nhưng sau khi bà ta c.h.ế.t cũng đã biết được thân phận nhân viên địa phủ của tôi, cứ một mực nắm lấy tay tôi, bảo tôi hồi sinh bà.

Tôi thấy bà vô cùng cố chấp.

“Tôi không có năng lực ấy, kiếp sau hãy tìm một đứa con gái tốt nhé.”

Tôi nhìn Tang U đưa linh hồn của mẹ và Trần Tuấn trở về địa phủ.

Uông Tuyết tuy chưa c.h.ế.t nhưng bởi vì bị mất một hồn một phách nên trở nên mê sảng, người đời gọi là bị tâm thần.

Tôi chỉ có thể đưa con bé vào bệnh viện.

Còn tên phú nhị đại bị Trần Tuấn hại cuối cùng được phát hiện ở gần khu dân cư trong trạng thái ngừng tim.

Linh hồn của cậu ta là do tôi thu lại.

Sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, đồng nghiệp của tôi lại thở dài: “Giờ nhà cậu chẳng còn ai cả, cậu lấy đâu ra dương khí bây giờ?”

Tôi lắc đầu.

“Do mẹ tớ mượn thọ mệnh nên tớ mới bị âm khí quấn thân. Giờ bà đã chết, âm khí trên người tớ cũng sẽ tiêu tan dần. Cũng không biết là đến khi âm khí tan hết tớ có còn được làm nhân viên địa phủ nữa không? Sợ rằng đến lúc đó sẽ không thể nhìn thấy cậu nữa.”

“Haizz, đây là chuyện vui mà, ít nhất cậu có thể sống thọ rồi c.h.ế.t già. Nhân viên địa phủ như chúng ta, trừ khi tìm được người kế nhiệm, nếu không nhân loại có c.h.ế.t hết thì chúng ta cũng không thể giải thoát.”

Tôi từ chối lời mời đi uống rượu của đồng nghiệp.

Tôi khoác áo choàng của nhân viên địa phủ, cầm móc câu hồn, ra ngoài tuần tra.

Tình cờ gặp được Tang U đang đứng trước cửa một tiệm hoa.

Anh ta vẫn trông như học sinh cấp 3, cầm máy tính bảng trên tay.

Theo ánh mắt của anh ta, tôi thấy một đôi nam nữ bên trong, hình như họ đang mua hoa, trên gương mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Tên và nguyên nhân cái c.h.ế.t xuất hiện trên đầu hai người, điều này có nghĩa là trong 10 phút nữa họ sẽ trở thành linh hồn.

Rõ ràng vẫn còn trẻ như vậy mà…

Tôi chào hỏi Tang U.

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi một cái, nói:

“Có vẻ như tháng này cô không đạt KPI.”

Người gì vậy trời, sao lúc nào cũng cho mình cảm giác như đang đối diện với sếp vậy.

Tôi nghẹn lời, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: “Không đạt, tôi sẽ bị sa thải hở?”

“Sẽ, còn bị trừ lương nữa.”

Biểu cảm của anh ta lạnh lùng.

Sau một hồi cân nhắc, tôi trưng ra nụ cười hèn mọn: “Có thể cho tôi đi cửa sau không? Tôi rất cần công việc này.”

Anh ta nhìn tôi, nở một nụ cười thản nhiên.

“Định hối lộ tôi? Cô biết tôi là ai chứ?”

Tôi chớp mắt nhìn anh ta: “Minh Vương đại nhân, sếp thân yêu của em, sếp muốn nhận hối lộ như thế nào ạ?”

Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi: “Xem em thể hiện thế nào.”

Vừa nói, anh ta vừa bước vào hỏi vay 20 tệ của cặp tình nhân trong tiệm.

Hai người ngơ ngác một lúc, một lúc sau cô gái kéo chàng trai vào một góc, chủ động mở ví lấy ra 20 tệ.

“Tôi chỉ mang theo từng này tiền mặt, anh cần giúp đỡ gì không?”

Tang U không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại đôi bạn trẻ: “Không cần đâu, tôi muốn mua tặng bạn gái một đóa hoa, nhưng không đủ tiền.”

Nói xong anh ta nhìn quanh, không tìm thấy bông hoa nào phù hợp.

Đôi tình nhân trẻ nhiệt tình giới thiệu cho anh ta.

Cuối cùng Tang U mua hai bông hồng, tiện tay đưa cho tôi.

Cùng lúc đó, ngã tư bên ngoài tiệm hoa xảy ra tai nạn liên hoàn.

Rất may không có ai chết.

Tôi cầm hoa hồng, ngạc nhiên nhìn Tang U: “Nhân viên địa phủ không thể can thiệp vào số mệnh con người, anh lách luật ghê đấy”

Tang U yên lặng nhìn tôi: “Ồ, vậy em có thể đến địa phủ báo cáo tôi.”

Tôi nhìn anh ta, không nói nên lời: “Địa phủ có được một Minh Vương như anh ta thật là may mắn mà.”

“Cảm ơn đã khen.”

Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười.

[Hoàn P1]

Loading...