Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lâm Hiểu - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-10 15:45:12
Lượt xem: 1,177

Thấy nó nói vậy, các bạn không dám ép, nhẹ nhàng lật qua trang.  

 

Thấy tôi đến, Lâm Lục đột nhiên tăng âm lượng: "Chị tôi thi vào trường này bằng điểm số đứng đầu toàn thành phố, kỳ thi này chị ấy chắc chắn là số một!"  

 

Nó chạy tới ôm lấy cánh tay tôi, đầu dựa vào vai thân mật cọ cọ:  

 

"Chị tôi thi ba lần mới vào được trường này, nền tảng còn tốt hơn các bạn nhiều, các bạn cứ chờ xem nhé!"  

 

Lời vừa nói, các bạn đều có vẻ mặt kỳ quái.  

 

Đây là trường cao cấp đứng đầu thành phố, điểm vào trường này không thể thấp, dù có sự chênh lệch cũng không thể lớn quá chứ?  

 

Hơn nữa, vào học cấp ba không có nghĩa là lúc nào cũng đứng đầu, mà thi ba lần mới vào được, có gì để khoe?  

 

Có người ném cho tôi vài ánh mắt khinh bỉ.  

 

"Hừ!" Lâm Lục nhếch môi, "Các bạn chờ xem, chị tôi sẽ chứng minh bằng điểm số cho mọi người thấy!"  

 

Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định chứng minh điều gì.  

 

Lâm Lục rõ ràng biết điểm số của tôi sẽ bị đổi, còn muốn đẩy tôi lên đầu sóng, để tôi bị mọi người chê bai.  

 

Khi điểm số được công bố, đó sẽ là lúc tôi gặp rắc rối lớn.

 

8.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Ngày hôm sau kỳ thi kết thúc, tôi bị cô Triệu gọi vào văn phòng.  

 

Trong văn phòng, cô Triệu đang tranh cãi dữ dội với người khác.  

 

"Tôi đứng sau lưng Lâm Hiểu khi em ấy thi, tôi tận mắt thấy em ấy viết câu trả lời, tuyệt đối không thể như vậy!"  

 

Cô Triệu đặt mạnh bài thi lên bàn, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt và mặt đỏ bừng.  

 

Trưởng phòng giáo dục điều chỉnh kính: "Bài thi ở đây, chữ viết cũng giống như trong vở bài tập của em ấy, lời cô nói không thể thuyết phục được người khác."  

 

Trên bài thi, các câu trả lời của tôi đã biến mất, thay vào đó là các bước giải quyết vấn đề không hợp lý.  

 

Cô Triệu vội vàng lấy điện thoại ra mở album ảnh: "Lúc đó tôi đã chụp lại!"  

 

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, may mắn là lúc đó cô ấy đã chụp bài thi để khoe với các giáo viên khác.  

 

Có bức ảnh này, có thể chứng minh câu trả lời của tôi không khớp với bài thi, bài thi của tôi đã bị đổi!  

 

Tuy nhiên, trưởng phòng giáo dục nhìn ảnh, nhíu mày: "Tên và mã số học sinh đều không có, làm sao chứng minh đó là bài thi của em ấy?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-hieu/chuong-5.html.]

 

Mặt cô Triệu trắng bệch.  

 

Lúc đầu cô ấy không tin tôi, vì vậy khi chụp ảnh đã quên chụp tên và mã số học sinh.  

 

Không có chứng cứ, dù cô Triệu tin tôi, cũng không thể đảo ngược tình thế.  

 

" Lâm Hiểu? Sao em đứng ở cửa vậy?"  

 

Tôi quay lại, là cô Lý, giám thị Ngữ văn.  

 

Ngoài cô ấy, còn có vài giám thị khác cũng đến.  

 

Các giáo viên trong phòng đều nhìn về phía tôi, điều tra, xem xét, nghi ngờ.  

 

Cô Triệu như tìm được cứu cánh, kéo các giám thị kể lại sự việc.  

 

Cô Lý cầm bài thi lên, chỉ nhìn một cái đã nhận ra đó không phải là câu trả lời của tôi.  

 

"Đây không thể là của em ấy! Tôi tận mắt thấy em ấy viết xong bài luận, lý luận đầy đủ, logic rõ ràng, từ ngữ cũng rất tốt, bài luận này chẳng có nội dung gì, ko thể là của em ấy được!"  

 

Những giám thị khác cũng tiến lên xem các bài thi.  

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

 

 

Hồi đó, thấy cô Triệu ngồi sau lưng tôi, họ cũng hiếu kỳ nên đã nhìn bài thi của tôi nhiều lần.  

 

Dù không chăm chú như cô Lý, nhưng cũng có ấn tượng lớn.  

 

Trong văn phòng im lặng, tiếng lật bài thi loạt soạt, mọi người nín thở, chờ đợi kết quả.  

 

Tôi siết chặt tay, dưới vẻ mặt tê liệt, trái tim đập mạnh.  

 

Nếu họ không tin tôi, nếu chuyện này cuối cùng không có kết quả...

 

Tôi không chỉ không thể chứng minh sự trong sạch của mình, mà còn bị xem như là học sinh nói dối để che đậy điểm số kém.  

 

Nhưng có vẻ như người khác còn căng thẳng hơn, đặc biệt là trưởng phòng giáo dục, ông ta nhíu mày thò cổ về phía bài thi.  

 

Một giáo viên có thể nói dối, nhưng nhiều giáo viên cùng nhận ra điều không đúng, chỉ có thể là bài thi thực sự gặp sự cố.  

 

Dưới ánh mắt trông chờ của trưởng phòng giáo dục, các giáo viên khác lắc đầu.  

 

"Không phải bài thi của em ấy."

Loading...