Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lâm Hiểu - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-10 15:43:18
Lượt xem: 1,075

"Chắc kiếp trước nhà này làm gì ác độc nên kiếp này mới sinh ra đứa trời hành như vậy, suốt ngày ở nhà lãng phí tiền của tôi, biết vậy thì ngay từ đầu đã bóp chec nó cho xong."  

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Những lời nguyền rủa châm chích vào màng nhĩ tôi, nhưng trong lòng tôi lại vui sướng.  

 

Lâm Lục lên lớp mười, còn tôi tiếp tục ở nhà học lại, không tham gia kỳ thi, tôi muốn xem nó sẽ đánh cắp điểm số của tôi như thế nào!

 

5.

 

Thực tế chứng minh rằng phương pháp cũng có vấn đề khó khăn mắc phải. 

 

Trước kỳ thi tháng đầu tiên của năm học, Lâm Lục cố tình ngã xe đạp, nó trượt xuống từ đồi, gãy một cánh tay.  

 

"Việc thi cử với tôi cũng chẳng dễ dàng gì mà."  

 

Tôi bị bố mẹ mắng mỏ và phải đến bệnh viện thăm nom nó. 

 

Đứng ngoài cửa, tôi nghe rõ Lâm Lục đang phàn nàn với ai đó. 

 

Tôi đợi một lúc rồi mới đẩy cửa vào.  

 

Trong phòng chỉ có hai chị em chúng tôi. Có vẻ như người mà nos đang nói chuyện chính là cái "hệ thống" mà nó nhắc đến.  

 

"Tiếc quá, mấy tháng tới em không thể cầm bút viết được rồi." Tôi nói.  

 

Lâm Lục nghiêng đầu cười: "Bố mẹ đã xin cho em nghỉ học một năm rồi. Chị ạ, nếu chị thi đỗ vào trường trung học phổ thông, năm sau chúng ta có thể cùng học cấp ba đó. Cố lên nhé!"  

 

Nó dùng cánh tay không bị thương ra hiệu động viên tôi.  

 

Ánh mắt ấy rõ ràng đang chế giễu tôi.  

 

"Vậy nếu chị không thi nữa thì sao?"  

 

Lâm Lục phẩy tay, không bận tâm: "Đừng giả vờ nữa, chị có từ bỏ việc học không?"  

 

Theo một khía cạnh nào đó, Lâm Lục hiểu rõ tôi nhất.  

 

Nó biết tôi yêu thích việc học tập, vì vậy tin chắc rằng tôi sẽ không từ bỏ việc thi vào cấp ba.  

 

Trong mắt nó, việc học là vô nghĩa, cuộc sống phải được tận hưởng.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-hieu/chuong-3.html.]

Vì vậy, nó thường xuyên trốn học, yêu đương, sống thảnh thơi, ung dung lấy đi điểm số và công sức của tôi.  

 

Nó nói: "Chị ơi, đó chính là số phận của chị."  

 

Nhưng tôi không tin vào số phận.  

 

Không có sự cản trở của Lâm Lục, lần thi thứ ba, tôi đã dễ dàng vào được trường  học mà nó đang theo học.  

 

Chúng tôi thậm chí trùng hợp vào cùng một lớp.  

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

 

 

Khác biệt là tôi không có tiệc ăn mừng vào trường, cũng không có lời khen từ bố mẹ.  

 

"Chỉ là may mắn thôi."  

 

"Thi ba lần mà không đỗ thì thà ch.ết đi còn hơn."  

 

Trên bàn ăn, bố mẹ tập trung gắp món cho Lâm Lục, còn tôi bị họ lơ đi vài câu mắng mỏ.  

 

Họ không biết điểm số của tôi, chỉ biết con gái khiến họ xấu hổ cuối cùng cũng vào được trung học, không còn bị người khác chỉ trích nữa.  

 

"Chị đã rất cố gắng rồi, bố mẹ đừng nói vậy, không phải ai sinh ra cũng là thiên tài cả."  

 

Lâm Lục thách thức nhìn tôi.  

 

Còn tôi chỉ bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, như một người ngoài cuộc lạ lẫm.

 

6.

 

Có kinh nghiệm từ cấp hai, lần này tôi quyết định ra tay trước.  

 

Trước kỳ học đầu tiên của năm nhất, trong kỳ nghỉ hè, tôi đã tìm số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm từ trang web của trường.  

 

Sau khi nghe yêu cầu của tôi, cô Triệu có phần do dự.  

 

"Ý của em là điểm số của em sẽ trở thành của người khác sao?"  

 

"Linh Hiểu, em là người có điểm số cao nhất trong thành phố vào trường chúng tôi, hoàn toàn không cần phải nói dối như vậy. Dù sau này em có thi không tốt, cô cũng sẽ không trách em đâu."  

Loading...