Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lâm Hiểu - Chương 17 end

Cập nhật lúc: 2024-08-10 15:57:17
Lượt xem: 3,168

“Không thể, không thể!” Lâm Lục cướp lấy điện thoại, hỏi dồn dập, nhưng cô Triệu đã cúp máy. 

Bốp——

Một cái tát vang dội vào mặt Lâm Lục , lập tức làm mặt nóđỏ bừng. 

Nó ôm mặt, “Bố… bố đánh con.” 

“Tao đánh mày đấy!” 

Ông tức giận cầm ghế định đập vào người Lâm Lục, nhưng bị người thân ngăn lại. 

“Không phải nói có thể vào Thanh Hoa và Bắc Kinh sao? Sao lại là điểm 0?” 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

“Tao đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, mày đáp lại tao bằng cái này?” 

Người thân thấy tình hình không ổn, cũng không thể ở lại, tìm cớ rời đi. 

Sự biến đổi đột ngột đã làm hỏng kế hoạch của bố mẹ. 

Mấy vạn đồng cho bữa tiệc đều tiêu tan, không có lấy một tiếng động. 

Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất. 

Họ đã khoe khoang trước mặt bao người, tổ chức bữa tiệc lớn như vậy. 

Một tình huống như thế này, lại gây ra một sự nhầm lẫn lớn? 

Sau này họ sẽ còn mặt mũi nào để gặp người thân? Không bị cười nhạo sao? 

Trước đó, họ còn nghĩ rằng Lâm Lục vào Thanh Hoa và Bắc Kinh sẽ có một khoản tiền thưởng lớn, nhưng giờ không những không có một xu, mà còn lỗ thêm mấy vạn! 

Nghĩ đến đây, ông tức giận đến nghiến răng. 

Lâm Lục cũng không hiểu, sao tôi thi điểm 0 vẫn có thể vào Thanh Hoa và Bắc Kinh. 

Sau khi chạy trốn khỏi bữa tiệc, nó gọi cho tôi. 

“Tại sao tôi không đổi được điểm của chị? Chị đã làm gì?” 

Tôi đáp: “Em đã đổi rồi, vậy điểm đó là của chị.” 

Lâm Lộ quả quyết, “Không thể nào, cô Triệu nói chị vào Thanh Hoa và Bắc Kinh! Còn điểm của tôi là 0!” 

“Đúng, chị được tuyển thẳng mà hihi.” 

Lâm Lục như bị sét đánh. 

Hai từ “tuyển thẳng” nghe thật lạ lẫm. 

“Chị… chị cố tình sao? Tại sao! Tại sao phải làm như vậy! Nếu chị đã được tuyển thẳng rồi, thì việc tôi vào đại học có gì liên quan? Tại sao lại ác như vậy!” 

Tôi hỏi lại: “Tại sao tôi phải giúp cô ? Cô dựa vào điểm số của tôi vào được trường trung học tốt nhất thành phố, hưởng năm năm vinh quang không thuộc về mình.

Chỉ cần trong thời gian đó, cô chỉ có một lần quyết tâm học tập chăm chỉ, cũng có thể thay đổi cuộc đời. Nhưng cô chỉ nghĩ đến lối tắt, muốn được hưởng lợi không phải trả giá, trên đời này sao có chuyện dễ dàng như vậy?” 

“Tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về tôi, cô có lý do gì để cảm thấy uất ức?” 

Ở đầu dây bên kia, Lâm Lục khóc lóc. 

“Lâm Hiểu, chị hại tôi thảm quá!” 

Tôi không muốn lãng phí lời lẽ với người như vậy, nên đã cúp máy. 

 

22. 

Trước khi năm học mới bắt đầu, cô Triệu đã tổ chức một bữa tiệc mừng thăng tiến cho tôi tại nhà. 

Cô Lý và hiệu trưởng cũng đến dự. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-hieu/chuong-17-end.html.]

“Thành thật mà nói, tôi sống bao nhiêu năm mà chưa từng thấy chuyện lạ lùng như vậy, cũng coi như là sống lâu mới thấy điều lạ.” 

Hiệu trưởng cảm thán. 

Cô Li gật đầu, “Ai mà không biết, lúc đầu nghe nói điểm thi bị đổi, tôi còn nghĩ, bây giờ những đứa trẻ nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.” 

“Nhưng may mắn, mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp!” 

Cô Triệu rót cho tôi một ly coca, “Cái gì của em thì vẫn là của em!” 

 

Cô nâng ly, “Chúc mừng Lâm Hiểu vào Thanh Hoa và Bắc Kinh, hy vọng Lâm Tiểu trong tương lai sẽ tỏa sáng, góp sức vào công cuộc xây dựng đất nước!” 

 

“Cụng ly!” 

Những ly thủy tinh đủ màu phát ra âm thanh trong trẻo dưới ánh đèn, như tuổi trẻ dứt khoát của tôi vang vọng không ngừng. 

 

23.

 Bố mẹ đã tìm tôi. 

Nhưng chúng tôi không có gì để nói, điện thoại hai bên chỉ còn im lặng. 

Lâm Lục và bạn trai giàu có của nó đã chia tay, những lời thề non hẹn biển lúc còn trẻ cuối cùng cũng như giấy mỏng. 

Nó muốn học lại, nhưng điểm thi không đạt yêu cầu của trường tuyển sinh học sinh học lại. 

Sau này, cô Lý nói với tôi, Lâm Lục đã tìm đến cô Triệu. 

Tôi hiểu trong lòng. 

Cô Triệu sẽ không bỏ rơi cô ấy. 

Như cô đã không bỏ rơi tôi lúc trước. 

Cô là người có trái tim quá nhân hậu. 

“Vậy cô ấy có học tập chăm chỉ không?” 

Cô Lý suy nghĩ một lát, “Nghe cô Triệu nói, khá cố gắng, nhưng điểm số… không nói nên lời.” 

 

Năm năm trống kiến thức, làm sao có thể bù đắp chỉ trong một sớm một chiều? 

“Nhưng có một tin tốt, em đoán xem?” 

Tôi không nghĩ ra. 

“Con trai cô Triệu đã trở về! Nghe nói hiện đang là tuyển thủ eSports nổi tiếng, cô Triệu gặp ai cũng khoe, trong văn phòng đầy hình của con trai cô ấy, tự mãn lắm!” 

Cô Lý nói xong thì cười, tôi cũng cười theo. 

Những ký ức đau đớn dường như như gió, bay đi cùng tiếng cười đó. 

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chọn ở lại trường để học tiếp bậc thạc sĩ. 

Trong thời gian học cao học, trường đã giới thiệu tôi đến viện nghiên cứu vật lý. 

Tại đó, cuộc đời rộng lớn của tôi đã bắt đầu. 

Cuộc đời của tôi không có đường tắt, dù có nhiều chông gai cũng phải từng bước một đi tiếp. 

Trước đây không bỏ cuộc, tương lai càng không. 

Ngọn núi xanh không tự di chuyển, mây trắng sẽ tự đến và đi.

Loading...