Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lâm Hiểu - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-08-10 15:55:26
Lượt xem: 1,516

“Sau đó tôi có hệ thống, có thể đánh cắp điểm của chị , đánh cắp tình yêu của bố mẹ, nhìn chị bị người khác ghét bỏ như một con ch.ó dơ, tôi rất hài lòng!” 

“Nhưng tôi vẫn ghét chị . Tôi hàng ngày đều sợ hãi, sợ chị từ bỏ học tập. Nếu chị mất tự tin rời khỏi trường, tôi cũng sẽ xong, nhưng chị không làm vậy.” 

Lâm Lục nghiến răng: “Tại sao chị không từ bỏ? Chị càng cố gắng, càng chăm chỉ học tập, tôi càng cảm thấy mình chỉ là một tên trộm đang trốn trong cống rãnh! Dù chị có chút nào chùn bước, tôi có thể thuyết phục bản thân rằng: nhìn xem, Lâm Hiểu cũng chẳng có gì đặc biệt, chị và tôi đều giống nhau.” 

Nó thở hổn hển, như muốn trút bỏ tất cả sự oán hận tích tụ trong lòng những năm qua. 

Tôi nhìn nó, không hiểu: “Thế thì em không nên vui mừng sao? Điểm cao như vậy, em có thể không bao giờ đạt được.” 

“Đánh cắp điểm của tôi, lại nói đạo lý lớn lao như vậy, em là con sâu, nên mong người khác cũng yếu đuối như em à, có gì phải tủi thân?” 

Mặt Lâm Lục thoáng qua vẻ trống rỗng. 

Nhưng ngay sau đó, nó lại nhìn tôi với vẻ tự mãn: 

“Thì sao? 

Điểm của chị vẫn sẽ là của tôi! Chị nên cố gắng thi một điểm số tốt, để năm sau tôi không phải bám theo chị nữa! Lâm Hiểu, chị cũng không muốn bị tôi bám theo cả đời đúng không!” 

Nó cười nhếch mép, không quay đầu lại bước vào phòng thi. 

Tôi tất nhiên không muốn. 

Nhưng em gái à, lần này, em không thể như ý được đâu. 

20.

 Sau khi thi xong, tôi lấy cớ làm thêm hè, dọn ra khỏi nhà. 

Bố mẹ không giữ tôi lại, họ từ lâu đã muốn thoát khỏi gánh nặng là tôi. 

“Đầu tiên phải nói rõ, bây giờ mày đã trưởng thành, chúng tao sẽ không cho cmày ậu một xu nào!” 

“Em gái mày sau này sẽ vào Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh, mày không cần về nhà làm phiền, đừng làm ảnh hưởng đến em gái.” 

Bố tôi đang chuẩn bị bữa tiệc ăn mừng việc Lâm Lục vào đại học, hớn hở gọi điện cho từng người thân. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-hieu/chuong-15.html.]

“Ê, anh trai à, không có gì, chỉ là hỏi anh có thời gian đến tham dự tiệc ăn mừng việc con gái tôi vào đại học không? Cần chờ điểm thi sao? Điểm của Lâm Lục anh không biết sao, vào Thanh Hoa và Bắc Kinh có gì khó khăn?” 

Ông đã đặt tiệc ở khách sạn tốt nhất thành phố, mời tất cả người thân có thể mời, chỉ riêng chi phí tiệc đã tốn năm sáu vạn. 

Mẹ tôi lật xem sổ tiết kiệm, có chút do dự: “Có vẻ hơi tốn kém.” 

Bố tôi vung tay: “Nếu vào Thanh Hoa và Bắc Kinh có phần thưởng từ chính phủ, sao có thể thiếu chút tiền này?” 

Lâm Lục lo lắng, lén hỏi tôi: “Chị thi thế nào rồi?” 

Tôi trả lời thật: “Điểm tôi có thể vào Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh.” 

Nó thở phào. 

Không ngờ câu này bị mẹ tôi nghe thấy. 

Mẹ tôi liếc tôi bằng ánh mắt sắc lạnh như mọi khi: 

“Mày còn muốn vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh à? Nói lớn như vậy không sợ bị cười chê sao?” 

“Cũng đừng nói Thanh Hoa, nếu mày  có thể vào trường hạng hai, tao sẽ dùng đầu mình làm bóng đá cho mày đá!” 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Nói xong, bà không do dự nữa, yêu cầu bố tôi nhanh chóng đặt tiệc. 

“Ngày đó mày không được đến, biết chưa! Đừng để người thân thấy chúng tao thất bại!” 

Cửa bị đập mạnh trước mặt tôi, tôi dọn dẹp đồ đạc vương vãi trên sàn, xách hành lý ra ngoài. 

Khi rời đi, tôi gặp phải một thiếu gia giàu có đến đón Lâm Lục đi chơi. 

Lâm Lục leo lên xe, thân mật khoác tay anh ta. 

“Chị, làm gì mà phải đi làm, bạn trai tôi tiêu một lần là mấy vạn, nếu cậu gặp khó khăn, có thể nhờ tôi giúp đỡ!” 

Tôi không để ý đến nó, kéo theo hành lý rời đi. 

Lâm Lục phía sau hét lên: “Chị giả vờ cái gì! Chị chẳng bằng tôi, có gì để tự hào!” 

Những lời sau bị tiếng động cơ của xe thể thao lấn át. 

Loading...