Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lâm Hiểu - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-08-10 15:52:31
Lượt xem: 1,094

Phòng thi trong cuộc thi rộng rãi và sáng sủa hơn phòng học ở trường, việc làm bài diễn ra rất suôn sẻ. 

Khi tôi hoàn thành, tôi nhận thấy xung quanh có bạn bè đã nằm gục trên bàn, chơi bút. 

Khi nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy quay đầu cười hì hì với tôi. Tôi mới nhận ra rằng, những người đến đây đều là những người xuất sắc nhất từ các tỉnh thành lớn, có vô số người mạnh hơn tôi. 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Một chút tự hào trong lòng tôi tan biến.

 

 

 

Tôi nắm góc bài thi, tận dụng thời gian cuối cùng để kiểm tra lại. Khi ra khỏi phòng thi, cô Triệu không hỏi tôi thi thế nào. Chúng tôi đều im lặng. Không có sự nhẹ nhõm sau khi thi xong, chỉ có sự bối rối trước điều chưa biết. Cô Triệu nhận thấy tôi đang suy nghĩ nặng nề, đã đưa tôi đến một ngôi đền gần đó để thư giãn.

“Ở đây rất linh thiêng, chúng ta hãy ước một điều rồi đi.” 

Tôi cảm thấ ykhó xử, “Cô không phải là người theo chủ nghĩa duy vật sao?” 

Cô vẫy tay, “Chúng ta người Trung Quốc, làm việc gì cũng thích có một chút may mắn, đây là truyền thống!” 

Cũng đúng. Tôi suy nghĩ một chút, nhìn vào hình dáng nghiêm trang của Bồ Tát, nhắm mắt lại. 

“Xin trời ban cho tôi chút may mắn, chỉ một chút thôi. Xin cho cuộc sống khô cằn nhiều năm của tôi có một cơn mưa tốt lành.”

17. 

Cô Triệu đưa tôi đến tận cửa nhà. Sau khi kỳ thi tỉnh kết thúc, tôi không còn lý do để ở lại nhà cô nữa. Tôi gõ cửa cả đêm, không ai trả lời. Điện thoại cũng không ai nghe. Tôi đành ngồi ở cửa, lấy sách bài tập ra, tận dụng ánh sáng mờ mờ của hành lang để làm bài.

Sáng hôm sau, trong nhà truyền đến tiếng Lâm Lục phàn nàn nhỏ: “Sao không gọi con dậy, sắp muộn rồi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-hieu/chuong-13.html.]

Mẹ vội vàng xin lỗi: “Đều là lỗi của mẹ, con ăn sáng trước đi, muộn thì muộn, điểm của con tốt, thầy cô chắc chắn sẽ không nói gì đâu.”

“Cũng đúng, trước đây còn bảo để con nghỉ học, cuối cùng cũng không có kết quả, trường học sao có thể từ bỏ một học sinh giỏi như con, lại chọn Lâm Hiểu, người chắc chắn không đậu nổi đại học?” 

Mẹ tôi khinh thường nói: “Loại như nó có lẽ cả đời không có tương lai, không biết thầy cô sao lại phải kèm cặp nó chứ? Thật lãng phí tài nguyên giáo dục!”

Lâm Lục cười nhạt: “Hừ, chỉ là một con trâu già chỉ biết chăm chăm học tập thôi.”

Tôi phủi bụi trên người, không quan tâm đến những lời chỉ trích vô vị đó, đứng dậy rời đi.

Tại trường, tôi vẫn tiếp tục chăm chỉ học tập. Lâm Lục tiếp tục trốn học yêu đương.

Nó bị trường bắt gặp không biết bao nhiêu lần, cô Triệu từ đầu đau lòng đến sau này không thèm quan tâm.

Các thầy cô rất thất vọng về nó . Nhưng Lâm Lục không mấy quan tâm. 

“Dù sao tôi cũng luôn đứng đầu, không có họ tôi vẫn có thể thi vào Thanh Hoa và Bắc Kinh!” 

Các bạn học không kìm được mà thán phục: “Đây là khí phách của người đứng đầu sao? Thật đáng ghen tỵ.” 

“Ôi, học sinh giỏi chính là học sinh giỏi, ngủ trong lớp vẫn có thể đứng đầu.” 

“Đúng vậy! Nỗ lực cũng vô ích, vẫn không thể thi đỗ!”

Đến đoạn này, có người nhìn về phía tôi. 

“Cậu hơn  Lâm Hiểu nhiều, trong kỳ thi tháng trước Lâm Hiểu tổng cộng chỉ được 42 điểm, chưa bằng một phần mười của tôi. Tôi mà là cậu ta thì đã sớm bỏ học rồi.” 

“Đúng vậy, với điểm số này thì học tập cũng vô ích, làm gì có khả năng thi đỗ, chi bằng đi làm kiếm tiền sớm còn hơn.”

“Nhưng các cậu có nghĩ đến lý do vì sao cậu ta thi kém như vậy mà vẫn còn ở lại trường không? Tôi cảm thấy cậu ta có bối cảnh, nếu không cô Triệu sao lại phải kèm cặp? Thi kém như vậy, có kèm cặp cũng vô ích.” 

“Tôi cũng cảm thấy như vậy…” 

Loading...