Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lâm Hiểu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-10 15:41:55
Lượt xem: 1,557

1.

 

Kỳ thi tháng đầu tiên của năm lớp 12, tôi được 645 điểm.  

 

Nhưng trên trang đầu của bảng điểm không có tên tôi.  

 

Đứng đầu là em gái tôi, Lâm Lục, tổng điểm 645.  

 

"Uầy xếp hạng đầu tiên lại là Lâm Lục."  

 

"Lần này đề thi không đơn giản, thầy giáo nói hầu hết mọi người đều có điểm số thấp, mà cô ấy vẫn có thể đạt điểm cao như vậy, quả đúng là học sinh siêu giỏi!"  

 

Các bạn học sinh đều lộ vẻ ghen tị: 

 

"Người ta trên lớp ngủ gật, ngoài giờ học thì yêu đương mà vẫn đạt điểm cao, thật đáng ghen tị."  

 

Tôi chen vào đám đông, thành thạo lật trang đầu của bảng điểm, tìm tên mình ở cuối trang sau.  

 

Lâm Hiểu, 62 điểm.  

 

Lại như vậy.  

 

Ánh mắt của các bạn học tự nhiên chuyển từ bảng điểm sang mặt tôi, không rõ là sự thương cảm hay sự chế giễu.  

 

"Chứng minh rằng câu 'Long sinh cửu tử, mỗi đứa có sở thích riêng' thật đúng nha. Chị và em gái, một người trên trời một người dưới đất."  

 

"Có vẻ như nỗ lực cũng không hẳn là có ích, có người mài mòn mắt cũng chỉ đạt điểm hai con số, còn tôi ném tờ bài thi xuống đất và dẫm lên cũng không được số điểm này."  

 

"Nghe nói cô ta còn phải học lại một năm ở nhà trước kỳ thi trung học cơ sở đấy."  

 

"Xùy xùy, bị em gái xuất sắc như vậy đè đầu cưỡi cổ, chắc chắn trong lòng cũng không dễ chịu gì."  

 

Những lời nói kèm tiếng thở dài như vậy, tôi đã nghe vô số lần, từ lớp 8 đến trung học.  

 

Chúng như một lời nguyền siết chặt quanh tôi.  

 

Tôi đã quen rồi.  

 

Lần đầu tiên điểm số của tôi bị đánh cắp là khi tôi học lớp 8.  

 

Mỗi lần thi tháng của lớp, khi nhận được bài thi chỉ có năm sáu mươi điểm, tôi gần như không thể tin đó là điểm của tôi làm bài khi tỉnh táo.  

 

Tôi liên tục kiểm tra từng câu sai, không thể hiểu tại sao tôi lại làm sai cả phép nhân trong phạm vi từ một đến mười.  

 

Hơn nữa, trên bài thi không phải là đáp án của tôi.  

 

Tên tôi lần đầu tiên xuất hiện ở cuối bảng điểm.  

 

Tôi không tin, phát đi.ên trong văn phòng, chỉ để thầy giáo đồng ý kiểm tra camera giám sát.  

 

Thầy giáo với vẻ mặt mệt mỏi cho tôi xem video, bài thi trong camera giống hệt như bài thi tôi đang cầm.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-hieu/chuong-1.html.]

Não tôi hoàn toàn rối loạn.  

 

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?  

 

Thầy giáo nhắc nhở trong cuộc họp phụ huynh cuối kỳ:  

 

"Phụ huynh nên chú ý nhiều hơn đến tình trạng tinh thần của trẻ, kỳ thi trung học cơ sở sắp tới, đừng để áp lực quá lớn."  

 

Trước đó, ba mẹ luôn tự hào về tôi.  

 

Nuôi dưỡng một đứa trẻ thông minh là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời vô danh của họ.  

 

Niềm tự hào này khiến họ có thể ngẩng cao đầu trước bà con bạn bè, có thêm lý do để khoe khoang.  

 

Nhưng giờ đây, niềm tự hào đó bị xé nát.  

 

Ba mẹ chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy trong cuộc họp phụ huynh.  

 

Họ đã quen với việc nhận sự khen ngợi và tâng bốc từ các phụ huynh khác, giờ đây, những ánh mắt dò xét và những tiếng cười chế nhạo giống như một cái tát vô hình vào mặt họ.  

 

Họ mặt đỏ bừng, lộ vẻ ngượng ngùng.  

Nhưng rất nhanh, sự ngượng ngùng chuyển thành tức giận.  

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Tại sao họ lại đứng đây chịu đựng sự chế nhạo của người khác?  

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

 

 

Tất cả đều vì tôi.  

 

Bốp!  

 

Bố vung tay tát tôi thật mạng, tức giận nghiến răng dậm chân:  

 

"Tao nuôi mày tốn cơm tốn gạo! Tao cung cấp cho mày ăn uống, chăm sóc mày tốt, mà mày trả ơn tao như thế này à? Vứt hết mặt mũi của tao rồi!"  

 

Tôi chật vật ôm mặt mũi trắng bệch sưng vù, miệng phun ra một ngụm m.á.u tư.ơi.  Tôi ngã quỵ xuống đất, mắt mở to không thể tin nổi.  

 

Nhưng rất nhanh, sự tức giận của họ lại biến thành niềm vui.  

 

Em gái đang học lớp sáu của tôi đạt giải nhất.

 

3.  

 

Điểm số của Lâm Lục luôn đứng cuối bảng, thầy giáo từng nghiêm túc nói với ba mẹ: Nếu không có chương trình giáo dục bắt buộc kéo dài chín năm, thậm chí con bé còn không đỗ nổi vào trường cấp hai.  

 

Khi đó, ba mẹ không mấy quan tâm.  

 

"Không sao đâu, chị gái nó học tốt là được."  

 

Mẹ tôi gật đầu đồng ý.  

 

Khi nói điều này, ánh mắt của họ tràn đầy tự hào.  

Loading...