Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lâm Diệu Lực Dư - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-14 15:57:15
Lượt xem: 1,206

Lực Dư nắm tay tôi để ra sau lưng. 

"Sao cậu lại phũ với anh ta thế?

Thật khác với hình ảnh của cậu”.

“Cậu nghĩ mình là người như thế nào?" Lực Dư bình tĩnh hỏi. 

Tôi ôm cằm và suy nghĩ một lúc. 

“Rất đẹp trai”, nhưng cũng rất lạnh lùng.

Tôi không đủ can đảm để nói nửa câu sau. 

Cái lạnh khiến chân con người ta yếu đi. 

Lực Dư dùng ngón tay ôm trán cười khúc khích. 

"Mình sẽ cố gắng hết sức để duy trì nó."

Không cần thiết đâu. 

Lực Dư có vẻ đẹp trai nhiều hơn so với vẻ ngoài hung hãn như vậy.

9

 

Khi leo núi, tôi và Lực Dư đi cuối cùng. Leo một lúc, Châu Cần, người đi đầu tiên, bất ngờ chạy về phía cuối đội.

 

"Lực tiền bối, bình thường anh chắc chắn không tập thể dục nhiều đúng không? 

 

Không giống bạn trai tôi, sức bền của anh ấy rất tốt, leo tới giờ mà vẫn không thấy mệt. 

 

Anh ấy đã leo núi Everest, núi Phú Sĩ, hầu như các ngọn núi nổi tiếng trên thế giới anh ấy đều đã leo qua…"

 

Cô ấy nói thao thao bất tuyệt, lời lẽ lúc nào cũng khen ngợi Tưởng Vũ Tân và chê bai Lực Dư. 

 

Tôi thấy rất phiền phức, liền cắt ngang lời cô ấy.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

"Nếu Tưởng Vũ Tân đã leo nhiều núi như vậy, sao không gọi anh ấy là 'lão leo núi' đi?"

 

Cả đội cười lớn. Châu Cần giận dữ dậm chân: "Lâm Diệu, cô chỉ biết ganh tị với người khác thôi!"

 

Cô ta vượt qua toàn đội chạy lên phía trước, có lẽ là để nói xấu tôi với Tưởng Vũ Tân. 

 

Chẳng sao cả. 

 

Tôi lo lắng quay sang nhìn Lực Dư.

 

"Muốn nghỉ một chút không? Mình sẽ đi cùng cậu ."

 

Mặc dù cậu ấy trông không có gì khác thường, nhưng tôi sợ cậu ấy đang cố leo mà không dám nói mệt.

 

"Không sao, chúng ta đi chậm lại một chút cũng được?" Lực Dư nhẹ nhàng nói.

 

"Được!"

 

Chúng tôi bị cả đội bỏ xa một đoạn. Nhịp tim của tôi ngày càng nhanh hơn. Lục Dự cúi người xuống trước mặt tôi.

 

"Lên đi, mình cõng cậu."

 

Tôi thực sự không thể đi tiếp được nữa, mệt mỏi nằm xuống lưng cậu ấy. Lục Dự hai tay nắm chặt vào chân tôi, đi vững vàng.

 

"Thật ra mình không yếu như vậy." Tôi đỏ mặt giải thích. 

 

“Năm lớp mười, mình bị tai nạn xe hơi, từ đó sức khỏe giảm sút. Hơn nữa, đầu óc cũng kém đi, quên nhiều thứ, đến bây giờ vẫn không nhớ được. Mình phải ở lại lớp một năm”.

 

Lực Dư lặng lẽ nghe tôi nói xong.

 

"Muốn nhớ lại chuyện trước kia đã quên không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-dieu-luc-du/7.html.]

 

Hàng mi của cậu ấy khẽ rung, dường như có chút lo lắng.

 

"Không. Bây giờ như vậy tốt mà, không có phiền não."

 

"Ừ." Lực Dư cũng cười một tiếng.

 

Lúc mới xảy ra tai nạn, tôi thực sự muốn nhớ lại những chuyện trước đây, nhưng mỗi khi nghĩ tới, đầu lại đau. 

 

Dù sao cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống, quên thì quên đi. Có lẽ những gì đã quên đều không quan trọng.

 

Trên con đường núi yên tĩnh, chỉ có hai chúng tôi. Giống như… đang hẹn hò. 

 

Tôi một tay ôm lấy cổ Lực Dư, tay kia cầm miếng sô-cô-la anh ấy đưa. Cắn một miếng, thật ngọt ngào.

 

 

Lá cây đung đưa trong gió, giọng Lực Dư cũng mang theo hơi thở mùa hè.

 

"Cậu còn thích Tưởng Vũ Tân không?"

 

"Tất nhiên là không! Lúc đầu là mình chủ động chia tay mà."

 

"Vậy à." Giọng Lực Dư trở lại bình tĩnh như thường.

 

Tôi gật đầu như gà mổ thóc.

 

Lý do chia tay với Tưởng Vũ Tân hơi khó nói.

 

Ban đầu tôi thực sự thấy anh ta đẹp trai và tính cách khá lạnh lùng. 

 

Nhưng mỗi lần gặp, anh ta lại muốn ôm hôn tôi, hành động thân mật giữa nam nữ là không thể tránh khỏi. 

 

Nhưng tôi không chịu nổi… mùi cơ thể của anh ta.

 

Đặc biệt là mỗi lần chơi bóng xong, mồ hôi đẫm người, càng bốc mùi. 

 

Tôi biết lý do này rất tổn thương lòng tự trọng, nên chưa từng nói với ai.

 

Trước khi chia tay, tôi nghĩ Tưởng Vũ Tân là người tốt chỉ có điều mùi cơ thể hơi khó chịu. 

 

Sau khi chia tay, tôi mới phát hiện anh ấy thực sự kỳ quặc. 

 

"Yêu Tưởng Vũ Tân là vết nhơ trong hồ sơ tình trường của mình."

 

Tôi nằm trên vai Lục Dự, thở dài thườn thượt. 

 

Gần sát như vậy, hương thơm từ cơ thể Lực Dư cũng xông vào mũi tôi. 

 

Phía sau tai cậu ấy có chút mồ hôi nhưng không hề khó ngửi. 

 

Còn có chút…

 

"Lực Dư." 

 

Tôi tiến gần hơn, hít hít mũi: "Cậu thật thơm."

 

 

Loading...