Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm Chủ Vận Mệnh - Chapter 1-6

Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:42:09
Lượt xem: 1,353

1

Kiếp trước bà đã dùng chiếc liềm cắt cỏ này để rạch một đường trên mặt tôi.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Dù tôi có khóc lóc van xin thế nào thì bà ấy vẫn thơ ơ như vậy.

Cha tôi từ bên ngoài bước vào.

Tôi theo bản năng chạy về phía ông ấy.

Không ngờ ông lại tóm lấy cánh tay tôi.

Nó giúp mẹ tôi làm việc đó dễ dàng hơn.

Đời này tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Mẹ tôi nở nụ cười nói: "Nào, Hiểu Hiểu, con lại đây nhìn xem d.a.o mẹ mài có sắc không này?"

Cha tôi cũng nghiêm nghị nhìn tôi.

Không còn thời gian để suy nghĩ, tôi chỉ có thể lao ra khỏi cửa.

2

Gió gào thét bên tai tôi.

Tôi chỉ biết rằng nếu hôm nay tôi không chạy trốn thì kết cục của tôi sẽ không khác gì kiếp trước.

Một vết sẹo dài bảy centimet.

Những vết sẹo lớn dần thành những dải thịt xấu xí, che gần hết khuôn mặt tôi.

Cuối cùng, khi tôi mười tám tuổi, cha mẹ tôi đã bán tôi cho một người bán thịt hói trong làng với giá 100.000 nhân dân tệ.

Số phận như vậy, tôi không muốn lặp lại một lần nữa.

Màn đêm buông xuống.

Gió lạnh thổi qua.

Tôi trốn trong đống cỏ khô trên cánh đồng.

Cách đó không xa là tiếng la hét ầm ĩ của cha mẹ tôi:

“Con nhóc c.h.ế.t tiệt chạy đi đâu không biết.”

“Để tao tìm được thì mày c.h.ế.t chắc."

Tôi nghe cha mẹ tôi oán trách nhau và họ cùng đồng ý rằng sẽ cho cho tôi một trận nhừ tử nếu như họ tìm thấy tôi.

"Con nhóc đó đúng là không đánh không được, sớm biết thế này chúng ta phải chặt đứt một chân của nó mới đúng, xem nó có dám trốn thoát hay không."

3.

Tôi nhìn vào thân hình gầy gò của mình.

Năm nay tôi chỉ mới năm tuổi.

Không có cách nào để tự bảo vệ mình.

Tôi hiểu rất rõ rằng nếu tôi quay lại, mẹ tôi chắc chắn sẽ dùng d.a.o rạch vào mặt tôi.

Và vết sẹo này sẽ trở thành cơn ác mộng suốt đời tôi.

Lợi dụng bóng tối, tôi liều mạng chạy ra ngoài.

Đột nhiên, tôi nghe có người nói trong gió, bảo tôi chạy về phía đông.

Có một con đường lớn cách làng hai cây số.

Tôi chạy hết sức về hướng đó.

Không quan trong phương nào hướng nào.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

Đó là hãy rời khỏi đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-chu-van-menh/chapter-1-6.html.]

4.

Cuối cùng, với một chút hy vọng cuối cùng.

Tôi đã thành công chạy tới ngã tư, lẻn lên một chiếc xe tải nhỏ, trốn giữa đống hàng hóa.

Chủ xe là một cặp vợ chồng trung niên.

Ông ấy đang bận nhập hàng nên không phát hiện ra tôi.

Khi xe chạy đi xa, họ mới nhận ra có người phía sau.

Người phụ nữ oán trách chồng mình:

“Anh không thấy phía sau có một đứa bé sao? Chúng ta vô tình mang con của người khác đi mất rồi.”

Người đàn ông vỗ đầu một cái:

"Ôi chao, hẳn cháu là người trong thôn kia nhỉ."

"Đừng sợ, chú sẽ đưa cháu trở lại ngay!"

Tôi nghe vậy liền thấy không ổn nên đã lập tức thể hiện khả năng diễn xuất tốt nhất trong đời của mình.

Nước mắt lưng tròn nhìn chằm chặp đôi vợ chồng.

“Cha mẹ cháu đã c.h.ế.t rồi. Xin đừng đưa cháu về. Người trong thôn đều bắt nạt cháu.”

5

Người phụ nữ động lòng trắc ẩn.

Thấy tôi ăn mặc rách rưới, bà liền lấy ra một chiếc áo khoác bông.

"Nhìn xem, đúng là một đứa trẻ tội nghiệp."

"Không cha, không mẹ, không ai thương."

Người đàn ông ngồi xuống ven đường hút một điếu thuốc.

"Nhưng hai chúng ta cũng không mang theo nó được."

"Hay là gửi vào cô nhi viện đi."

Người phụ nữ do dự.

Chính sự do dự này đã khiến tôi nhìn thấy sự d.a.o động trong mắt bà ấy.

Tôi bước tới ôm lấy bà, nhẹ nhàng gọi “Mẹ ơi!”

6

Vì cha mẹ tôi có một đứa em trai nên dù tôi đã năm tổi rồi vẫn chưa được định danh.

Chỉ cần tôi trốn khỏi làng hoặc thị trấn, không ai có thể tìm ra thông tin danh tính của tôi.

Người phụ nữ xoa đầu tôi.

"Đại Lưu, anh nghĩ thế nào..."

Người đàn ông lập tức hiểu ý vợ mình.

Sau một lúc dừng lại, giọng điệu của ông ấy dịu đi:

“Cô bé, chú và dì đều không phải là người giàu có. Nếu cháu nhận chúng tôi là cha mẹ thì tương lai sẽ còn phải vất vả rất nhiều.”

Dù có khó khăn đến đâu cũng không thể khó khăn bằng kiếp trước.

Tôi quỳ xuống ngay ngắn, dập đầu với hai người họ.

Tôi không nói gì cả, tôi chỉ gọi một tiếng cha mẹ thôi.

Người phụ nữ mủi lòng và ôm tôi.

"Ôi, nếu con đã làm như vậy thì từ nay con sẽ là con gái của mẹ."

Người đàn ông dập tàn thuốc, ra quyết định.

“Đi, lên xe thôi.”

Loading...