Chạm để tắt
Chạm để tắt

LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C7

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:14:28
Lượt xem: 5,195

7.

 

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Hoài, không hiểu ý của hắn là gì.

 

"Tôi cũng mua, không được sao?"

 

Thẩm Hoài không nói lời nào.

 

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi chuẩn bị trở về phòng học.

 

Thẩm Hoài tiến lên ngăn tôi lại, cầm thuốc mỡ trong tay.

 

“Mang cho cậu." Hắn chỉ vào khuỷu tay tôi, "Tối hôm qua có phải cậu bị va vào không?”

 

Thay vì cầm lấy nó, tôi nhìn lên hắn.

 

“Thẩm Hoài, tôi đã nói với cậu rồi, cơ thể của tôi không giống với người bình thường, những thứ thuốc này vô dụng đối với tôi.”

 

Sau khi làm chuyện đó với Bạc Nghiễn, tôi đã không còn bị thương nữa.

 

Thẩm Hoài dừng một chút rồi thu tay về, ném tuýp thuốc mỡ vào thùng rác.

 

Hắn gằn từng chữ: "Là tôi đã quên, cậu không phải con người.”

 

Hắn bỏ lại những lời này rồi rời đi.

 

Tôi liếc nhìn thùng rác.

 

Nếu như là trước kia, tôi sẽ nhặt về, đuổi theo dỗ dành hắn.

 

Nhưng lần này, không cần phải nhặt lại nữa.

 

Chuyện đầu tiên lấy được điện thoại di động là thêm wechat của Bạc Nghiễn.

 

Nhưng lại không biết biểu đạt tâm ý của mình như thế nào, liền chuyển cho anh ấy năm trăm tệ.

 

“Ý gì vậy?”

 

“Em gái, em chơi anh?”

 

"Năm trăm tệ, em đây là không hài lòng sao?"

 

Chỉ cách màn hình tôi cũng có thể nghĩ đến giọng nói của anh.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Không có, lần trước không phải anh nói không có tiền sao? Em cho anh tiền tiêu, cầm lấy đi mua đồ ăn vặt.”

 

“Đã hiểu, vậy thêm hai mươi, cùng nhau chuyển.”

 

Anh ấy chuyển lại năm trăm tệ.

 

Tôi cười nhìn điện thoại.

 

Bạn cùng phòng lặng lẽ dựa lại gần, mập mờ đụng vào bả vai tôi.

 

“Sao vậy? Cậu và Thẩm Hoài có tiến triển?”

 

Tôi tắt điện thoại, giả vờ nghe giảng.

 

“Không phải Thẩm Hoài, là người khác.”

 

“Cậu thông suốt rồi? Cuối cùng không theo đuổi Thẩm Hoài nữa? Chả trách....”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lai-day-anh-cho-em-an/c7.html.]

Ánh mắt cô ấy cực kỳ giễu cợt, như là phát hiện ra bí mật gì đó.

 

“Chả trách cái gì?”

 

“Chả trách hôm nay cậu mặc cái áo sơ mi này. Khụ khụ, là của người khác sao?”

 

Tôi có chút kinh ngạc: "Sao cậu đoán được?"

 

Cô ấy dứt khoát nhanh nhẹn lôi ống tay áo của tôi ra, để lộ ra logo thêu ở đó.

 

“Thương hiệu này chỉ sản xuất quần áo nam.”

 

Tôi ngơ ngẩn thật lâu.

 

Thẩm Hoài, có phải cũng biết hay không?

 

Nhưng như vậy cũng tốt.

 

Có lẽ đợi đến lần gặp sau, tôi có thể đề nghị hủy khế ước với hắn.

 

Sau khi tan học, một đám người lao ra khỏi tòa nhà giảng dạy.

 

Tôi nhìn thấy Bạc Nghiễn từ xa.

 

Anh cùng hai ba nam sinh trước sau đi tới, dẫn tới rất nhiều ánh mắt của các nữ sinh.

 

Quả nhiên trai đẹp đều chơi với trai đẹp.

 

Bạc Nghiễn là đáng chú ý nhất trong đó, người cao chân dài, mặt lại càng tuyệt.

 

Thậm chí có người còn nhỏ giọng cảm khái.

 

"Một năm có 365 ngày, cho tôi mượn chơi hai ngày thì sao chứ?"

 

Có hai nữ sinh đi qua nói chuyện với Bạc Nghiễn, đều bị anh hai ba câu liền từ chối.

 

Giọng nói của bạn cùng phòng vang lên bên tai tôi.

 

“Anh trai chảnh cún ở khoa tài chính, nghe nói rất khó theo đuổi, hôm nay xem như được tận mắt chứng kiến.”

 

“Cậu nói Bạc Nghiễn? Anh ấy chảnh á?”

 

Tôi sửng sốt, anh ấy rất ngoan mà.

 

Tôi theo bản năng nhìn về phía anh ấy.

 

Cách năm mươi mét, Bạc Nghiễn đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp mắt của tôi.

 

Tôi lôi kéo bạn cùng phòng rời đi.

 

Lần đầu tiên tôi sống cuộc sống của riêng mình.

 

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, lên giường so với hôn môi hữu ích hơn nhiều.

 

Thể lực của Bạc Nghiễn, thật sự rất tốt.

 

Nhưng nửa tháng sau, tôi lại thấy đói.

 

Tôi nằm sấp trên giường, gửi tin nhắn cho Bạc Nghiễn.

 

“Em đói rồi, anh ở đâu?”

 

 

Loading...