Chạm để tắt
Chạm để tắt

LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C5

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:07:32
Lượt xem: 2,916

5.

 

“Bạc Nghiễn, là cậu quay lại đấy à?”

 

Có người gõ vào giường của Bạc Nghiễn.

 

Tôi bị tiếng động đánh thức, hai tay kéo chăn qua, lăn vào vòng tay ai đó như một thói quen.

 

Người đàn ông thản nhiên ôm lấy eo tôi, vươn một bàn tay ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

“Đừng ồn ào, tôi đang ngủ, tối qua con mẹ nó lăn qua lăn lại mệt muốn ch.”

 

Người nọ dừng một chút, thanh âm cũng trầm xuống.

 

“Cậu về lúc nào? Có gặp ai không?”

 

Đầu óc tôi chợt tỉnh táo, là Thẩm Hoài đã trở lại.

 

Tôi mở mắt ngay lập tức, bắt gặp ánh mắt của Bạc Nghiễn, tràn ngập ý cảnh cáo.

 

“Ai? Sáng sớm tôi mới trở về thì thấy cậu không có ở đây.”

 

Thẩm Hoài ồ một tiếng, chỉ nói tùy tiện hỏi rồi ngồi vào vị trí của mình.

 

Cách một tấm rèm giường, tôi có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.

 

Bạc Nghiễn đè tôi dưới thân, lấy tay bịt chặt miệng tôi.

 

Anh ấy lấy điện thoại ra, đánh máy cho tôi xem.

 

“Em khẩn trương cái gì? Sợ cậu ta biết em ở trên giường anh?”

 

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, vô tình liếc qua khóe mắt—

 

Thẩm Hoài cầm di động đứng dậy.

 

“Bạc Nghiễn, không phải cậu nói sáng nay mới tới sao?”

 

Hắn đi tới giường của Bạc Nghiễn.

 

“Hôm qua 12 giờ cậu gọi cho tôi phải không?”

 

Hắn đứng lại, vươn tay kéo rèm ngủ ra.

 

Bạc Nghiễn tựa lưng vào đầu giường, một tay kéo chăn, mặt không biểu cảm nhìn hắn.

 

“Chỉ muốn hỏi xem cậu có ở ký túc xá không, bây giờ thì không có việc gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lai-day-anh-cho-em-an/c5.html.]

 

Thẩm Hoài ngẩng đầu, giọng điệu không thể tin được.

 

“Cậu đều ngủ như vậy…trần truồng?”

 

Toàn thân tôi buồn bực trong chăn, không đủ không khí để hô hấp.

 

Nghĩ đến cơ thể Bạc Nghiễn ở ngay trước mắt…

 

Bởi vì quá căng thẳng, nên thân hình lắc lư một chút.

 

Thẩm Hoài chú ý tới động tĩnh này, ánh mắt nhất thời mở to.

 

Giọng nói tràn đầy khiếp sợ.

 

“Cậu đang làm trò gì vậy? Trên giường giấu phụ nữ đấy à?”

 

Xong rồi, bị phát hiện rồi.

 

Tôi chuẩn bị thò đầu ra, Bạc Nghiễn nhắm mắt lại, lén lút đè đầu tôi, đẩy tôi trở lại trong chăn.

 

Giây tiếp theo, anh rút tay ra khỏi chăn.

 

“Phụ nữ nào? Tôi bận việc riêng, không được sao.”

 

Bạc Nghiễn một tay kéo rèm giường, ngăn chặn ánh mắt hoài nghi của Thẩm Hoài.

 

“Được rồi, cậu nói cái gì cũng được.”

 

Giọng Thẩm Hoài xa dần.

 

“Tôi đi thư viện, hai người nhanh chóng thu dọn đi.”

 

Sau đó là tiếng cửa bị đóng lại.

 

Tôi thò đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng, thở dốc với biên độ nhỏ.

 

Chưa đầy một phút sau, điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên.

 

Là Thẩm Hoài gọi điện cho tôi!

 

Hắn còn chưa đi được bao xa, có thể nghe được cách một cánh cửa có tiếng chuông vang lên.

 

Thẩm Hoài gần như lập tức quay lại.

 

“Bạc Nghiễn, ai đang ở trên giường của cậu? Có phải Hứa Chi Vi, cô ấy ở trên giường cậu đúng không?” 

 

Loading...