Chạm để tắt
Chạm để tắt

LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C17

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:19:14
Lượt xem: 1,915

Chị tôi đi vào phòng bệnh của Thẩm Hoài.

 

Chị ấy kéo cánh tay Thẩm Hoài, dùng d.a.o rạch một đường, từ từ rút khế ước m.á.u lúc trước ra.

 

Thẩm Hoài bị trói ở trên giường, cố gắng giãy dụa, nước mắt tràn ra.

 

“Đừng như vậy, tôi không muốn hủy khế ước. Hứa Chi Vi, đây là liên kết giữa tôi và cậu mà.”

 

Hắn cảm thấy một cái gì đó bị hút ra khỏi cơ thể.

 

Thẩm Hoài cắn môi dưới trắng bệch, nhìn thẳng về phía tôi, nước mắt như nước lũ chảy ra.

 

"Tôi không cần cậu đến gần tôi, tôi đã học được cách chịu đựng rồi, tôi sẵn sàng cảm thấy khó chịu khi nghĩ về cậu, cái này cũng không thể sao? Hứa Chi Vi, tôi chỉ là không suy nghĩ cẩn thận, tôi thật sự rất thích cậu, thích rất nhiều rất nhiều năm rồi..."

 

Giọng Thẩm Hoài càng ngày càng yếu, cơ hồ chỉ có chính hắn mới có thể nghe rõ.

 

Khoảnh khắc khế ước m.á.u được rút ra, hắn trực tiếp hôn mê.

 

……

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Chị tôi lại bay ra nước ngoài rồi.

 

Chị ấy hỏi Bạc Nghiễn có muốn ký khế ước với tôi hay không.

 

Bạc Nghiễn từ chối, anh nói không cần thiết, tự do là điều kiện tiên quyết của tình yêu.

 

Trời sắp sáng rồi, Bạc Nghiễn và tôi xuống xe, đi về phía khách sạn, trên đường lác đác vài người đi đường.

 

Anh ấy đột nhiên không có lý do gì nói một câu.

 

“Hứa Chi Vi, hình như anh còn chưa nói, anh thích em.”

 

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh.

 

“Ừm.”

 

Bạc Nghiễn tiếp tục nhìn về phía trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lai-day-anh-cho-em-an/c17.html.]

“Em phải nói, em cũng thích anh chứ." Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, "Em thích anh không?”

 

Tôi không hiểu nhưng vẫn hợp tác với anh ấy.

 

“Em thích anh.”

 

Bạc Nghiễn đứng yên, như thể cuối cùng đã đi được vào vấn đề chính.

 

“Em thích anh, sao lúc trước không trả lời tin nhắn của anh? Ngoại trừ lúc gọi em hôn môi, em cũng không để ý tới anh, anh cũng không biết theo đuổi em như thế nào.”

 

Thì ra lúc đó là đang theo đuổi tôi.

 

Tôi nhất thời không biết trả lời như thế nào.

 

Thật ra mỗi một tin nhắn anh ấy gửi, tôi đều xem ngay lập tức.

 

Chỉ là nghe nói Bạc Nghiễn rất khó theo đuổi, tôi lại không muốn bị chìm vào nhanh như vậy, cho nên lúc ấy không dám tiếp xúc với anh ấy quá nhiều.

 

“Em không biết anh đang theo đuổi em.”

 

Bạc Nghiễn nghĩ nghĩ: "Vậy em thích anh theo đuổi em thế nào? Bây giờ anh có thể bắt đầu theo đuổi em.”

 

Tôi không quan tâm quá nhiều đến quá trình.

 

“Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh cho em mượn chơi ba trăm ngày là được.”

 

Bạc Nghiễn không nói gì vỗ vỗ mặt tôi.

 

“Anh làm việc ở chỗ của em à?”

 

Tôi lập tức nắm lấy tay Bạc Nghiễn, ngẩng đầu nhìn anh ấy.

 

"Anh thấy có giống không?"

 

Bạc Nghiễn giơ tay xoa đầu tôi, đáy mắt tràn đầy ý cười.

 

“Anh phục em luôn rồi.”

 

Loading...