Chạm để tắt
Chạm để tắt

LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C15

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:17:49
Lượt xem: 5,883

Bạc Nghiễn ngồi xuống bên cạnh tôi, hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi.

 

“Dậy đi.”

 

Tôi lấy lại tinh thần: "Muốn tắt đèn không?"

 

Bạc Nghiễn nắm lấy tay tôi.

 

“Chờ một chút. Trước đó, em nói cho rõ ràng, chúng ta là quan hệ gì?”

 

“Nâng cấp lên cộng sự trên giường nhé?”

 

Bạc Nghiễn đặt tay tôi vào lòng bàn tay anh ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi.

 

"Em đã từng nghĩ đến việc...có bạn trai chưa?"

 

Khi anh ấy nói ra những lời này, rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đối diện với ánh mắt của tôi.

 

Tôi ngập ngừng rút tay ra.

 

“Anh sẽ ghét thân phận thật sự của em.”

 

“Có một điều anh muốn nói với em. Lần đầu tiên gặp mặt, để không bị em bóp ch, anh mới nói em là Cừu xinh đẹp.”

 

Giọng nói của Bạc Nghiễn dừng một chút: 

 

“Thật ra anh cũng nhận ra, nhưng anh nghĩ con gái có thể thích được coi là những con cừu xinh đẹp.”

 

Tôi kinh ngạc ngồi dậy: "Cho nên anh biết em là..."

 

Không đợi tôi nói xong, anh ấy chậm rãi nhếch môi, tiến đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

 

“Anh biết, không phải em bị như vậy nên mới luôn cần hôn anh à?”

 

“Vậy anh không để bụng sao?”

 

“Chuyện này có gì phải để bụng? Chẳng qua trên đầu có hai cái sừng, sức lực cũng lớn hơn chút, không dính lấy em cả người đều khó chịu….”

 

Bạc Nghiễn cười cười nhìn tôi, bất đắc dĩ nhíu mày.

 

“Cái này cũng giống như những cô gái bình thường thôi.”

 

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm anh ấy, dần dần nở nụ cười.

 

Anh ấy thật sự nghĩ như vậy.

 

“Bạc Nghiễn, vậy chúng ta yêu nhau đi.”

 

Tôi lao mình vào vòng tay anh ấy, nước mắt không kìm được mà trào ra.

 

Bạc Nghiễn đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi.

 

“Hứa Chi Vi, sao em lại khóc? Vậy đêm nay đừng ngủ với anh, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

 

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn anh, lau khô nước mắt.

 

“Vậy không được, phải ngủ. Sắp nghỉ hè rồi.”

 

“Được.”

 

Bạc Nghiễn cười như hồ ly.

 

Lần này tôi không cho phép anh ấy tắt đèn.

 

Bởi vì tôi muốn nhìn thấy anh ấy.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Anh ấy có một khuôn mặt làm cho người ta rất sảng khoái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lai-day-anh-cho-em-an/c15.html.]

Trán Bạc Nghiễn ướt đẫm mồ hôi, kéo khăn giấy lau mồ hôi xong, không kiên nhẫn dừng lại.

 

Anh một tay vén tóc, một tay nhấc điện thoại di động ở đầu giường lên.

 

Điện thoại của tôi dù đã bị cúp máy rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn đổ chuông liên tục.

 

“Cậu đủ chưa vậy. Liên tục gọi tới, có biết bọn tôi đang bận không?”

 

Giọng Thẩm Hoài rất bình tĩnh: "Bạc Nghiễn, đưa di động cho cô ấy.”

 

Tôi vẫn nằm, nhận lấy di động: "Alo? Nói đi", cúi đầu nhìn Bạc Nghiễn.

 

Nhìn từ bên cạnh, có thể nói sườn mặt anh ấy rất đẹp.

 

Từ đỉnh đầu nhìn xuống, mũi cùng môi đều dài vừa vặn, nên miêu tả như thế nào đây?

 

Thẩm Hoài nói: "Hứa Chi Vi, tôi bị xe đụng rồi.”

 

Tôi nắm chặt điện thoại di động, nước mắt trào ra, giọng nói gần như khàn đặc.

 

“Bạc Nghiễn, đừng." Tôi cúi đầu nhìn anh ấy.

 

Bạc Nghiễn ngẩng đầu lên, khuỷu tay chống trên giường, nhướng mày về phía tôi.

 

“Chuyên tâm nghe cậu ta nói chuyện đi.”

 

Thẩm Hoài dừng lại một lát, giống như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Cậu có thể đến thăm tôi không?"

 

Tôi thở dài.

 

“Thẩm Hoài, cậu cần gì phải như vậy?”

 

Tiếng cười khổ trong giọng nói của hắn rất rõ ràng.

 

“Cậu tới đi, tới nhìn tôi một chút thôi, cái này cũng không được sao? Cậu lo lắng tôi đối xử với cậu không tốt, vậy bảo cậu ta đi cùng là được.”

 

Bạc Nghiễn nghe vậy xoa xoa mi tâm, không còn hứng thú tiếp tục nữa.

 

“Bỏ đi, đi đi đi đi, anh chịu không nổi nữa rồi.”

 

Giọng nói Thẩm Hoài lớn lên, cảm xúc cũng tăng vọt vài phần.

 

“Bạc Nghiễn, cậu muốn dẫn cô ấy tới đây không? Tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

 

Bạc Nghiễn thuận miệng đáp: "Gửi cho tôi đi." 

 

Bạc Nghiễn đang định xuống giường, tôi lấy chân ôm lấy thắt lưng anh ấy: "Anh còn chưa cho em nữa.”

 

Bạc Nghiễn bị tôi kéo lại.

 

“Không làm xong không được đi." Tôi cảnh cáo vỗ vỗ mặt anh.

 

Bạc Nghiễn nâng cằm nhìn tôi, ánh mắt tối tăm không rõ, yết hầu sắc bén lăn xuống.

 

Anh nhìn điện thoại, chậm rãi mở miệng.

 

“Cậu đợi tôi nửa tiếng, không, một tiếng rưỡi, tôi sẽ đưa em ấy đến đó. Tắt máy đây.”

 

Thẩm Hoài ở đầu dây bên kia, trong nháy mắt liền nổi điên.

 

“Nửa tiếng không đủ sao? Cậu con mẹ nó rõ ràng nói cần nửa tiếng, cậu..."

 

Bạc Nghiễn trực tiếp cúp máy.

 

“Có phải chiều cậu ta quá rồi không?”

 

Anh một lần nữa cúi đầu nhìn tôi, cong khóe môi: "Đừng để lãng phí thời gian.”

 

 

Loading...