Chạm để tắt
Chạm để tắt

LẠI ĐÂY, ANH CHO EM ĂN - C12

Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:15:21
Lượt xem: 3,518

12.

 

Kỳ thi đã kết thúc từ lâu.

 

Nhưng khoa tài chính của Bạc Nghiễn vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

 

Có không ít người đến vây xem ở cửa.

 

Nghe nói là có thí sinh đã xảy ra chuyện.

 

Tôi đẩy đám đông ra chen vào.

 

Là Thẩm Hoài ngồi tê liệt trước bục giảng, hai tay ôm ngực, môi run rẩy, trán đổ mồ hôi lạnh.

 

May không phải Bạc Nghiễn.

 

Tôi đang định ra ngoài chờ, Thẩm Hoài nhìn thấy tôi như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

 

“Hứa Chi Vi, cậu tới tìm tôi, cậu còn quan tâm đến tôi, tốt rồi.”

 

Hắn đột nhiên nở nụ cười, đưa tay nắm mép bàn, giống như muốn mượn lực đứng lên.

 

Nhưng trước khi hắn đứng lên, Bạc Nghiễn đã nộp bài thi, đi tới bên cạnh tôi.

 

“Chờ lâu lắm rồi à?”

 

Tôi nắm tay anh ấy đi ra ngoài, hạ giọng.

 

“Anh đã nói sau khi thi xong sẽ hôn em.”

 

Một câu nói ngắn ngủi, lại làm cho Thẩm Hoài dừng động tác, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng chúng tôi, sắc mặt từng tấc xám xịt xuống.

 

Cửa sau của tòa nhà dạy học luôn đóng kín.

 

Tôi ngồi lên đùi Bạc Nghiễn, hai tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu hôn xuống không tốn chút sức nào.

 

Bạc Nghiễn ngồi trên bậc thang, đưa một cánh tay ra ôm tôi, cánh tay kia chống trên mặt đất.

 

“Bạc Nghiễn, anh thơm quá.”

 

Bạc Nghiễn nhéo eo tôi: "Hôn thì hôn, đừng nói chuyện.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tôi cúi đầu nhìn anh ấy một lúc lâu lâu, tự nhiên thay đổi chủ đề.

 

"Bên cạnh trường mới mở một khách sạn, anh có muốn tới chơi không?"

 

Bạc Nghiễn không nói lên lời ngước mắt nhìn tôi: "Đi chơi và bị chơi, anh vẫn phân biệt được.”

 

Tôi chạm vào môi anh ấy: "Nhưng em muốn nửa tháng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lai-day-anh-cho-em-an/c12.html.]

 

Anh rũ mắt xuống, khẽ hỏi: "Vì sao? Hôn môi không đủ à?”

 

Tôi bị anh ấy hỏi đến ngây ngẩn cả người.

 

——Đủ rồi, nhưng vẫn không đủ.

 

Tôi buông Bạc Nghiễn ra, đưa ra tối hậu thư cho anh ấy.

 

“Sắp nghỉ hè rồi, anh không né tránh được lâu đâu.”

 

Bạc Nghiễn nhéo mũi tôi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

 

“Hứa Chi Vi, vậy em cứ chờ đi.”

 

Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi.

 

Tôi đã nói với chị tôi về việc giải quyết khế ước.

 

Chị ấy nghe tôi nói, cũng tỏ vẻ rất tiếc nuối.

 

“Lúc trước chị cũng không đề nghị chuyện này, là tự Thẩm Hoài kiên trì muốn ký khế ước. Thằng nhóc kia không phải rất thích em sao?”

 

Chị tôi là người luôn bao che khuyết điểm, bảo vệ tôi rất nghiêm túc.

 

Cho nên tôi không đem việc Thẩm Hoài luôn cố ý bỏ đói tôi, thấy tôi phiền nên để cho tôi ăn cái loại hoa kia cho chị ấy biết.

 

“Trước kia rất thích, hiện tại không thích nữa.”

 

Chuyện như vậy xảy ra ở khắp nơi, cho tới bây giờ cũng không có gì lạ.

 

Lúc gặp lại Thẩm Hoài, là ở cửa thư viện.

 

Thân cây được quấn dây đèn, phát ra ánh sáng rực rỡ.

 

Thẩm Hoài đứng ở dưới tàng cây, mặc một chiếc áo hoodies màu lam nhạt, tay cầm bó hoa dành dành.

 

“Hứa Chi Vi, tôi đột nhiên nhớ tới tôi còn chưa xin lỗi cậu, tôi không nên nhốt cậu trong ký túc xá, xin lỗi.”

 

“Biết rồi." Tôi không nhận hoa hắn đưa tới.

 

Thẩm Hoài cũng không tức giận, khuôn mặt trắng bệch, miễn cưỡng cười cho tôi xem.

 

“Cậu đừng trốn tôi, tôi sẽ khống chế. Tôi hiện tại rất đau, nhưng sẽ không chạm vào cậu.”

 

Giọng nói dễ nghe của Bạc Nghiễn vang lên từ tai nghe bluetooth.

 

"Có vẻ như bạn cùng phòng của anh lại đến tìm em à?"

 

 

Loading...