Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lá Rơi Lặng Thầm - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-19 13:12:09
Lượt xem: 356

Thanh mai từ bé của Bùi Triệt sắp c.h.ế.t rồi.

 

Khi nghe tin này cũng là lúc tôi đang nằm trên bàn phẫu thuật.

 

Bùi Triệt ném con d.a.o phẫu thuật trên tay xuống, nói với đồng nghiệp của anh ta:

 

"Cuộc phẫu thuật của vợ tôi đều dựa cả vào cậu đấy."

 

Nói xong anh ta quay người rời đi.

 

Nhìn bóng lưng của Bùi Triệt, tôi không khỏi rơi nước mắt.

 

Giây tiếp theo, con d.a.o phẫu thuật lạnh buốt chạm vào da tôi.

 

Đồng nghiệp của anh ta bình tĩnh nói:

 

"Khóc lóc gì chứ? Có tôi ở đây, không c.h.ế.t được đâu."

 

1.

 

Bộp!

 

Bùi Triệt không nói một lời ném con d.a.o phẫu thuật trong tay xuống.

 

Anh ta tháo găng tay và bỏ vào thùng rác.

 

"Tôi không thể thực hiện cuộc phẫu thuật này, gọi Từ Nam Khanh đến đi."

 

Đây là phút thứ 20 kể từ thời điểm xảy ra tai nạn của Lục Vân, người chồng điềm tĩnh của tôi cuối cùng cũng lộ ra sơ hở rồi.

 

Anh ta khẩn cấp dừng lại cuộc phẫu thuật của tôi, quay lưng về phía mọi người, giả vờ bình tĩnh mà gỡ bỏ trang bị cho cuộc phẫu thuật trên người.

 

Tuy nhiên, đôi tay hơi run rẩy đã vạch trần anh ta.

 

Lục Vân xảy ra chuyện, anh ta gần như lo lắng đến phát điên.

 

Hận không thể bay đến bên cạnh cô ấy ngay lập tức.

 

"Giáo sư Bùi, nhịp tim của vợ anh rất cao, cô ấy rất căng thẳng."

 

"Anh chắc chắn muốn rời đi vào thời điểm này sao?"

Trong lòng tôi nhói lên một chút đau đớn.

 

Tôi bình tĩnh nói với y tá: “Không sao đâu, phẫu thuật ai đến thực hiện cũng được.”

 

Mọi người trong phòng mổ đều nhìn tôi với ánh mắt thông cảm.

 

Tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện.

 

Ngày Lục Vân trở về, tôi biết cuộc hôn nhân giữa tôi với Bùi Triệt đã đi đến sự kết thúc rồi.

 

Muốn để Bùi Triệt mặc kệ Lục Vân đang hấp hối mà phẫu thuật cho tôi.

 

Anh ta không thể chấp nhận được.

 

Tôi cũng không sẵn lòng giao mạng sống của mình vào tay một người như vậy.

 

Cánh cửa phòng phẫu thuật lặng lẽ đẩy mở.

 

Một bóng dáng mảnh khảnh đeo khẩu trang bước vào.

 

Là đồng nghiệp của Bùi Triệt, Từ Nam Khanh.

 

Bóng dáng hai người giao nhau, Bùi Triệt nói: “Cuộc phẫu thuật của Nam Kiều, làm phiền cậu rồi.”

 

"Nếu bây giờ tôi không đi, có thể tôi sẽ hối hận cả đời mất."

 

Nghe những lời anh ta nói, nước mắt tôi vô thức trào ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/la-roi-lang-tham/chuong-1.html.]

 

Thật mất mặt quá đi, Nam Kiều.

 

Chẳng phải lại bị bỏ rơi lần nữa thôi sao, sao lại khóc rồi?

 

Đột nhiên một bóng đen che khuất mặt tôi.

 

Rồi một con d.a.o phẫu thuật lạnh băng chạm vào da tôi.

 

Xưa nay bác sĩ Từ vẫn luôn lạnh lùng, cao ngạo, ít nói đã điềm tĩnh mở miệng:

 

"Khóc lóc gì chứ? Có tôi ở đây, không c.h.ế.t được đâu."

 

2.

 

Cuộc phẫu thuật kéo dài hai tiếng đồng hồ.

 

Khi tôi được đẩy ra ngoài thì đã là buổi tối.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa to.

 

Từ Nam Khanh vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cho đến khi anh ấy xác nhận rằng tình trạng của tôi đã ổn định thì mới rời đi.

 

Khi Bùi Triệt gọi cho tôi, tôi vừa mới hết thuốc tê, toát cả mồ hôi lạnh vì đau.

 

Sau khi nghe điện thoại, một giọng nữ hoạt bát, yêu kiều cất lên:

 

"Thật xin lỗi, chị dâu, cũng không biết đám anh em của anh ấy truyền tin như thế nào, tôi chỉ bị một vết xước bình thường, mà Bùi Triệt lại bất chấp mức độ nghiêm trọng chạy đến đây."

 

"Tôi đã mắng anh ấy rồi."

 

Ngay sau đó, giọng cô ả hờn dỗi vang lên từ đầu bên kia điện thoại:

 

"Đã là người ba mươi tuổi rồi, còn bộp chộp như vậy!"

 

“Còn tưởng là lúc hai chúng ta quen nhau sao?”

 

“Còn ly trà sữa còn lại kia, anh mau đem cho chị dâu rồi xin lỗi đi!”

 

Bên kia truyền đến tiếng sột soạt, hình như Bùi Triệt đã lấy lại điện thoại.

 

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không muốn miệng vết thương mưng mủ thì ngồi yên đấy.”

 

"Cô ấy vừa mới phẫu thuật xong, không uống được trà sữa."

 

"Những thứ này là mua cho em."

 

Ở đầu bên kia là cuộc trò chuyện rất đỗi hòa hợp, chỉ có anh em của Bùi Triệt là uất ức thôi.

 

“Tôi chỉ bảo là cô bị tai nạn xe thì anh ấy đã vội vàng cúp máy.”

 

“Liên quan gì đến tôi chứ?”

 

“Hai người nghĩ nhiều thì đừng đổ tại tôi chứ.”

 

Tôi chợt cảm thấy như miệng vết thương đau đến buồn nôn.

 

Ngực tôi chịu đựng áp lực đến đau nhói.

 

Lời yêu cầu Bùi Triệt giúp kê đơn thuốc giảm đau đã bị tôi nuốt lại ngay tức khắc.

 

Tôi không nói không rằng cúp điện thoại.

 

Cô y tá đẩy cửa bước vào, đưa cho tôi một viên thuốc rồi mỉm cười nói:

 

“Đây, là thuốc giảm đau bác sĩ Từ kê cho cô này.”

 

"Tranh thủ uống rồi đi ngủ."

 

Loading...