Là Ngôi Sao Là Ánh Trăng - Phiên Ngoại: Góc Nhìn Của Tịch Hy Thần

Cập nhật lúc: 2024-07-07 09:12:47
Lượt xem: 3,769

Khi tôi 12 tuổi thì gặp được Khương Mạt.

 

Tôi nhớ rất rõ ràng, ngày đó là ngày 6 tháng 12.

 

Tôi và mẹ xảy ra cãi vã, tôi chạy ra khỏi nhà.

 

Lúc ấy có tuyết nhỏ, có một nhóc con ngồi trước cửa nhà tôi, cầm một tờ giấy thi trong tay.

 

“Mình lợi hại quá, thế mà lại thi được 47 điểm!”

 

Giọng nói của em tràn đầy tự hào, tôi phút chốc có chút đau lòng.

 

Tôi thi được 98 điểm, tuy rằng đạt được hạng nhất, nhưng bởi vì không được tròn điểm mà bị trách mắng.

 

Em thi được 47 điểm, lại vui vẻ thành như vậy.

 

Sau này tôi mới biết em là con gái của chú Khương.

 

Không biết là muốn gặp em hay là muốn trên đường về nhà tìm chút thú vui, mỗi lần tôi đều cố ý nhắc nhở chú Khương đi đón cô rồi cùng nhau về nhà.

 

Dường như em rất sợ tôi, rõ ràng khi ở trước mặt trúc mã kia, em nói rất nhiều, nhưng vừa đến trước mặt tôi thì không nói lời nào.

 

Tôi thật sự rất khó chịu.

 

Nhưng mà sau này tôi lên cao trung, không cùng đường với em, cũng khó gặp lại em.

 

Nhưng mà tôi không ngờ chú Khương lại xảy ra chuyện.

 

Ba mẹ muốn dùng tiền để tống cổ chú Khương và một người công nhân khác, tôi nghe nói vợ của chú Khương đã sớm qua đời.

 

Tôi không muốn để Khương Mạt vào viện cô nhi, lần đầu tiên tôi đề nghị với mẹ, để Khương Mạt ở lại nhà chúng ta.

Tôi đưa ra lý do rất chính đáng, Khương Mạt là một cô bé, ở viện cô nhi rất dễ bị người khác ức hiếp, còn một công nhân khác xảy ra chuyện, con của ông ấy là con trai, không sao.

 

Ba mẹ tôi đồng ý.

 

Chỉ là tôi không ngờ, ba mẹ tôi lại hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ muốn Khương Mạt tạm thời ở lại nhà chúng ta, nhưng ba mẹ lại cho em vào trong hộ khẩu nhà chúng ta.

 

Tôi tức điên lên, Khương Mạt còn ngọt ngào gọi tôi là anh trai.

 

Rất nhiều ngày tôi không để ý tới em.

 

Nhưng một cô nhi như em, không nơi nương tựa, ở trong trường học gia đình giàu có, rất khó để tồn tại, vì bảo vệ em, cuối cùng tôi nhận cái danh anh trai này.

 

Chỉ là cái thân phận này, từ đây về sau sẽ thành một cái xiềng xích, ngăn cách tôi và Khương Mạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/la-ngoi-sao-la-anh-trang/phien-ngoai-goc-nhin-cua-tich-hy-than.html.]

 

Lúc Khương Mạt vứt bỏ tôi ra nước ngoài, tôi thật sự rất hận, nhưng sau này trưởng thành, tôi mới bất giác biết được chính mình thật ngây thơ.

 

Dựa vào tôi lúc đó, căn bản là không bảo vệ được em. Lại lỗ mãng đưa em vào trong dư luận.

 

Sau khi bị tai nạn giao thông dẫn đến mất trí, ba mẹ tôi thu lại toàn bộ đồ vật liên quan tới Khương Mạt.

 

Tuy rằng mọi người đều ngậm chặt miệng về chuyện liên quan đến Khương Mạt, nhưng lại làm tôi cảm thấy càng kỳ lạ.

 

Trong tim trống một chỗ, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài đồ vật, một vài cảnh tượng, đầu đột nhiên đau muốn nứt ra.

 

Tôi khôi phục trí nhớ vào năm thứ hai mất trí nhớ.

 

Lúc ấy tôi vừa mới tiếp nhận công ty.

 

Có một lần đi nơi khác công tác, gặp được Khương Mạt ở đại học.

 

Trong phút giây nhìn thấy em, tất cả ký ức đóng băng toàn bộ đều trở lại.

 

Nhưng lần này, tôi không muốn lỗ mãng nhận lại em.

 

Tôi muốn chờ đến lúc sau khi tôi đủ lông đủ cánh.

 

Ba mẹ sắp xếp cho tôi một vị hôn thê tên Nam Tinh.

 

Tôi và cô ấy đều không thích nhau, vừa lúc cô ấy bị Giang Cẩn Xuyên vứt bỏ, nhưng cô ấy vẫn còn thích Giang Cẩn Xuyên.

 

Vì nên chúng tôi lựa chọn hợp tác.

 

Cô ấy tìm đến bạn thời thơ ấu của mình giả thành phượng hoàng nam, chuyển đến sống cách vách Khương Mạt và Giang Cẩn Xuyên, mỗi ngày đều cùng với bạn của cô ấy ân ái trước mặt Giang Cẩn Xuyên, muốn chọc cho Giang Cẩn Xuyên tức giận.

 

Tôi thuận theo cái cớ của cô ấy, thành công đi vào nhà Khương Mạt, tiếp cận Khương Mạt.

 

* Phượng hoàng nam: Người đàn ông nghèo có tham vọng lớn lên ở nông thôn và có được chỗ đứng ở thành phố nhờ làm việc chăm chỉ.

 

Tôi vốn định lừa Khương Mạt làm khế ước kết hôn với tôi, nhưng em không bị mắc lừa, làm tôi buồn rầu một trận.

 

Nhưng mà may mắn em có tật xấu là mềm lòng, vĩnh viễn sẽ không mặc kệ tôi.

 

5 năm, gần hai ngàn ngày đêm, mỗi một ngày tôi đều đang tính kế, mỗi đêm tôi đều đang kiềm chế.

 

Vẫn còn tốt, ánh trăng quan trọng đã bị đánh mất kia, đã trở lại.

 

(Hoàn)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...