Chạm để tắt
Chạm để tắt

KÝ ỨC MÉO MÓ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-01 15:22:54
Lượt xem: 32

Tôi không để ý đến cô ta, nói với chồng: “Chồng à, lúc nãy chạy bộ em gặp bà cụ dưới lầu. Bà nói đêm qua nhà mình hình như rất ồn ào, bảo hôm nay nên giữ im lặng chút. Thật kỳ lạ, mọi người đều đang ngủ, sao có thể ồn ào được.”

Tiểu Triệu tay nhận đồ ăn sáng bỗng khựng lại, chân chồng đang rung cũng ngừng.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, sự ngượng ngùng lan nhanh trong không khí.

Tôi giả vờ như không có chuyện gì, cười nói: “Chắc là bà cụ già rồi, ban đêm khó ngủ, nghe tiếng mèo hoang bên ngoài tưởng nhầm là nhà mình.”

Chồng phản ứng nhanh, gật đầu đáp lời: “Đúng đúng, quanh nhà mình nhiều mèo hoang.”

Tôi nhướng mày nhìn Tiểu Triệu đang cười gượng, nói #trasuatiensinh: “Cô thấy sao, Tiểu Triệu?”

Tiểu Triệu vẫn giữ vẻ lúng túng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt đầy lo lắng, như không nghe thấy câu hỏi của tôi.

“Tiểu Triệu, cô sao vậy, không khỏe à?” Tôi tiếp tục hỏi.

Mắt chăm chú nhìn Tiểu Triệu, nhưng trong tầm mắt tôi liếc thấy chồng.

Mặt chồng có chút co rúm, gần đây luôn hiền lành, nhưng lúc này lại có vẻ hung ác, giống như lúc anh ta b//ạo hà’nh tôi.

Tiểu Triệu dường như nhìn thấy biểu cảm của chồng, cuối cùng cũng phản ứng, giọng run run nói: “Không, không có gì, chị Vương nói đúng.”

Tôi nhìn phản ứng có phần căng thẳng của Tiểu Triệu, suy nghĩ gì đó, nhưng không hỏi tiếp.

Lúc này, tôi nhớ lại lời bà cụ dưới lầu nói: “Sự thật ngay trước mắt cô.”

Trà Sữa Tiên Sinh

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-uc-meo-mo/chuong-5.html.]

Sau bữa sáng, tôi tiễn Tiểu Triệu ra cửa, rồi đi siêu thị mua đồ.

Từ khi con trai mất tích, tôi đã nghỉ việc để ở nhà chăm sóc con.

Không ngờ, tại siêu thị tôi gặp một người quen không ngờ tới.

Anh ta là bạn cùng bàn hồi trung học, Quách Lý, một chàng trai rất chính nghĩa, từng giúp tôi xua đuổi những bạn học cố tình bắt nạt tôi.

Quách Lý nhìn thấy tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên, rồi tiến lại nói chuyện.

Câu đầu tiên anh hỏi là: “Gần đây ổn không? Con cậu được tìm thấy ở đâu?”

Tôi rất ngạc nhiên, sao cậu ấy biết con trai tôi từng mất tích?

Tôi cố nén sự nghi ngờ trong lòng, đáp: "Ngày hôm sau, hàng xóm tầng trên đã đưa nó về."

Quách Lý thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi. Lúc cậu đến đồn cảnh sát báo án, sau đó không có tin tức gì, gọi điện cũng không liên lạc được. Cuối cùng chồng cậu nghe máy và nói đã tìm thấy thằng bé rồi."

Trong lòng tôi dậy sóng, tôi đã bao giờ đến báo cảnh sát đâu? Điện thoại của tôi lúc nào cũng mở, làm sao có thể không liên lạc được?

Từ lời Quách Lý, tôi nhận ra cậu ấy chắc hẳn là một cảnh sát, nhưng vì lo kế hoạch bị lộ, tôi không dám nói gì thêm do sợ lộ tẩy, rồi vội vã chia tay anh.

Nhưng hạt giống nghi ngờ đã cắm sâu vào lòng tôi.

Tôi không hiểu đã sai sót ở khâu nào, tại sao tôi không nhớ gì về việc đi báo cảnh sát?

Và lúc này, tôi chợt nhớ ra một điểm nghi vấn: tại sao Tiểu Triệu lại đưa con trai về vào ngày hôm sau, mà không phải ngay trong ngày hôm đó?

Loading...