Chạm để tắt
Chạm để tắt

KÝ ỨC MÉO MÓ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:41:06
Lượt xem: 70

Tối hôm đó, tôi ở trong phòng của con trai để ngủ cùng con. Trà sữa tiên sinh

 

Khi tôi lại hỏi con xem muốn nói gì với tôi, con cắn chặt răng, chỉ lắc đầu, không nói gì. Thấy vậy, tôi cũng không hỏi thêm nữa.

 

Nhưng đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

 

Bởi vì, tôi rõ ràng nghe thấy con trai muốn nói gì với tôi.

 

Con nói: "Mẹ ơi, bố muốn giế..t mẹ."

 

Nhưng chồng tôi khi đi lại dặn tôi phải cẩn thận với con.

 

Không biết tôi đã nghĩ ngợi lung tung bao lâu, cuối cùng mơ màng thiếp đi.

 

Nửa đêm, có lẽ do mở điều hòa quá nóng, tôi khát nước không chịu nổi, mơ màng mở mắt muốn xuống uống nước.

 

Chưa kịp mở hoàn toàn, tôi mơ hồ thấy có người đứng bên giường.

 

Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến những tin tức về trộm cướp vào nhà, vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ tiếp. Tôi cảm thấy người đó đứng im như bức tường bên cạnh giường, không hề nhúc nhích.

 

Tôi không dám mở mắt nhìn, cũng không dám động đậy, sợ bị phát hiện là mình còn thức.

 

Không biết bao lâu trôi qua, tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, trong lòng đếm thầm: "Một bước, hai bước, ba bước..."

 

Cho đến khi cảm thấy người đó đã rời khỏi phòng con trai, tôi mới dám mở mắt hé một chút.

 

Không! Vẫn chưa!

 

Người đó vẫn đứng đó! Vẫn đứng bên giường của tôi!

 

Tôi nín thở, không dám thở mạnh, hy vọng người đó trộm đồ xong sẽ rời đi.

 

Nhưng một phút, hai phút, ba phút... nhiều phút trôi qua, người đó vẫn đứng đó.

 

"Thình thịch!" "Thình thịch!"

 

Khi tâm lý tôi sắp sụp đổ, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.

 

Lúc này, tôi nghe thấy người bên giường lưỡng lự một chút, rồi có tiếng bước chân.

 

Người đó đã rời đi!

 

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, tôi không dám động đậy, cho đến khi khe cửa phòng tỏa ra một chút ánh sáng.

 

"Ai đấy?"

 

Là tiếng của chồng tôi, tôi biết là chồng đã dậy, an toàn rồi!

 

Tôi vội vàng bò dậy, bật đèn bàn lên, chuẩn bị xuống giường, nhưng đột nhiên nhớ ra con trai vẫn đang ngủ phía sau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-uc-meo-mo/chuong-2.html.]

Sợ con bị lạnh, tôi định kéo chăn lên cho con rồi mới ra xem có chuyện gì.

 

Quay đầu lại, tôi hoảng hồn.

 

Không biết từ lúc nào, con trai đã biến mất, trong phòng chỉ còn mỗi mình tôi!

 

Tôi còn chưa kịp xỏ giày, đã vội vàng nhảy xuống giường, chân trần định đi tìm chồng để nói với anh rằng con trai không thấy đâu nữa.

 

Vừa mở cửa ra, tôi thấy con trai đang cúi đầu đứng ở cửa.

 

Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp! Chân tôi như muốn khuỵu xuống, tâm trạng thăng trầm khiến tôi không thể đứng vững.

 

Tôi chỉ có thể ôm chặt con trai, nhưng chưa kịp hỏi con đã chạy đi đâu, thì đã bị âm thanh từ phòng khách thu hút.

 

Là Tiểu Triệu ở căn hộ 401 trên tầng trên. Bình thường cô ấy sống một mình, có gì ngon cũng hay mang sang cho nhà tôi.

 

Sống trên dưới với nhau, chúng tôi cũng thường giúp đỡ lẫn nhau.

 

Nhưng… Tiểu Triệu lúc này quần áo xộc xệch, cũng không mang giày, chân còn dính đầy bụi, đang ôm chồng tôi mà khóc nức nở.

 

"Tiểu Triệu?"

 

Tôi ngập ngừng hỏi, tay còn ôm con trai, quần áo xộc xệch, trông giống hệt Tiểu Triệu.

 

"Chị Vương, chị Vương, nhà em có ma! Có ma!" Tiểu Triệu bất ngờ lao lên, nhưng có lẽ do quá sợ hãi, chưa kịp đến chỗ tôi thì đã ngã khuỵu xuống.

 

"Có ma gì cơ?" Tôi bảo chồng đi rót hai cốc nước, vừa an ủi Tiểu Triệu.

 

"Là ma! Là ma! Nửa đêm vừa tắt đèn chưa lâu, em không ngủ được, em phát hiện có người đứng bên giường! Không, là một con ma! Hắn không làm gì, chỉ đứng đó." Tiểu Triệu vừa khóc nức nở, vừa nói đứt quãng.

 

Tóc cô ấy bết lại trên mặt vì nước mắt, mắt mũi đều đỏ hoe.

 

Nghe xong lời của Tiểu Triệu, sống lưng tôi lạnh toát, như có cái gì đó bò lên theo xương sống.

 

"Người đó… con ma đó, nó đi chưa?" Tôi hỏi, lòng đầy lo lắng.

 

"Đi rồi, đi rồi, nếu nó không đi em sẽ phát điên, không, em đã phát điên rồi, đây không phải lần đầu tiên, chị ơi, em sợ lắm." Tiểu Triệu tiếp tục khóc lóc.

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Cô ấy có lẽ quá sợ hãi, nói năng không rõ ràng.

 

Nhưng điều làm tôi sợ hơn là, không ai hiểu rõ hơn tôi, người đó không phải đã đi, mà là đến tìm tôi!

 

Tôi vội vàng cầu cứu chồng, định nói với anh rằng tôi cũng gặp tình huống tương tự.

 

Nhưng bất ngờ thay, tôi lại bắt gặp một nụ cười thoáng qua trên môi chồng.

 

Anh ấy đang cười? Tại sao lại cười?

 

Tôi không dám nói nữa, lúc này, trong đầu tôi lại nghĩ đến lời con trai nói ban ngày.

 

Con nói: "Mẹ ơi, bố muốn gi..ết mẹ."

Loading...