Ký Túc Xá Rùng Rợn - Chương 9 (Hết)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:28:54
Lượt xem: 947

15.

Tiếu Nghị không gạt tôi, bốn năm trước, quả thật có nữ sinh nhảy lầu mà chê't.

Cũng có trẻ sơ sinh bị nghẹt thở đến chê't.

Nhưng, hung thủ thực sự lại là đám người Tiếu Nghị.

Cô gái đó bị thiểu năng trí tuệ, thường xuyên quanh quẩn trong trường, cộng thêm bề ngoài xinh đẹp.

Tiếu Nghị thấy sắc nảy lòng tham, tìm cơ hội hãm h.i.ế.p đối phương, không chỉ có hắn, còn có quản lý ký túc xá lúc đó, cùng với hai gã đàn anh cùng phòng ngủ.

Có lẽ họ đã không dùng biện pháp an toàn nên cô gái kia đã có thai.

Bọn họ sợ bị phát hiện nên không dám đưa người đi phá thai, lại trông thấy bụng cô ấy càng ngày càng lớn.

Vì muốn ép cô gái sảy thai, một đám trói cô vào ký túc xá rồi liên tục đánh đập.

Đám cầm thú này thực sự đã ép đứa bé ra ngoài bằng vũ lực.

Lũ m.á.u lạnh chúng nó không chỉ siết đứa bé đến chê't mà còn đẩy cô gái đang hấp hối xuống dưới lầu...

Dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một người bị chậm phát triển trí tuệ, lại chê't trong trường nên nhà trường đã trực tiếp coi như không có chuyện gì, đem mọi thứ xử lý đơn giản.

Mà mấy tên súc sinh này, không chỉ không bị trừng phạt, ngược lại bởi vì trường học lo lắng mọi chuyện làm lớn, còn bảo đảm danh ngạch học nghiên cứu sinh cho bọn chúng.

Tiếu Nghị thậm chí còn tìm cơ hội xin nghỉ học một năm.

Cả đám cho rằng, chuyện này trời không biết đất không biết.

Nhưng lại không nghĩ tới, chuyện này vẫn bị người ta biết.

Trần Cường.

Anh chàng này lén lút chụp ảnh khắp nơi, tìm ra điểm yếu của người khác rồi tống tiền.

Anh ta lắp camera trong phòng của đám người Tiếu Nghị, vốn định chụp lén mấy người cường bạo nữ sinh thiểu năng trí tuệ, không nghĩ tới, lại quay được quá trình giê't người.

Con bài thương lượng lớn như vậy giống như tấm vé ăn cả đời, anh ta làm sao có thể buông bỏ được.

Hết lần này đến lần khác, ngày càng cần nhiều tiền hơn.

Đám sinh viên còn tốt, gia cảnh cũng không tệ, nhưng quản lý ký túc xá không được như vậy, căn bản gánh không nổi.

Ông ta bỏ trốn về quê nhưng Trần Cường vẫn không buông tha.

Quản lý ký túc xá chịu không nổi, liền đem mọi chuyện nói cho em trai của mình.

Vì thế, hai năm trước, em trai ông ta trở thành quản lý ký túc xá mới.

Họ thảo luận rất lâu về cách loại bỏ Trần Cường, bàn tới bàn lui, cuối cùng phát hiện, thiếu một người chịu tội thay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-tuc-xa-rung-ron/chuong-9-het.html.]

Đợi hai năm, rốt cục đợi được người thích hợp nhất, chính là tôi.

16.

Tôi nghèo lại còn dễ tự ti, là ứng cử viên hoàn hảo nhất cho vai kẻ sát nhân biến thái.

Càng tuyệt hơn nữa là tôi cũng bị Trần Cường tống tiền...

Khi tôi tìm Trần Cường đòi tiền, Trần Cường cũng quay đầu tìm bọn họ.

Nếu như trước đây, bọn họ sẽ trả tiền ngay, nhưng lần này thì khác.

Ngay thời điểm Trần Cường xuất hiện trong ký túc xá vào ba ngày trước, anh ta đã bọn họ nhốt lại.

Đêm đó, tiếng khóc của em bé, ghi chép cuộc trò chuyện trong nhóm, bao gồm cả hình ảnh của Trần Cường ngã trong vũng máu.

Tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước.

Mọi việc đều nhằm vào mục đích khiến tôi tin rằng có ma quỷ, cuối cùng sẽ chủ động cầm con d.a.o giê't chê't Trần Cường.

Tuy nhiên, kế hoạch của họ đã thất bại.

Trần Cường trốn thoát, không có điện thoại di động, không thể báo cảnh sát, anh ta ngay lập tức muốn tìm tôi cứu.

Chỉ là bị bắt cóc ba ngày, cổ họng của anh ta đã trở nên khô khốc, tôi mới không nhận ra.

Thật ra, chỉ cần tôi kiên trì không ra ngoài, họ cũng không có cách nào khác, nhưng tôi nhút nhát, cuối cùng vẫn chạy ra ngoài.

Cuối cùng, tôi vẫn theo kế hoạch của họ, đ.â.m con d.a.o vào n.g.ự.c Trần Cường ......

Tuy nhiên, họ không đoán được suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi, cũng không ngờ rằng cảnh sát lại đến kịp thời như vậy.

Một tháng sau, tôi đến bệnh viện thăm Trần Cường.

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Tôi đặt bó hoa cạnh giường anh ta rồi mỉm cười nói.

"Cảm ơn anh vì đã phúc lớn mạng lớn như vậy, để báo đáp, tôi sẽ không ép anh trả lại số tiền kia nữa.”

Trần Cường còn xấu hổ hơn cả tôi.

Bởi vì, anh ta vừa xuất viện, đã phải đối số phận lao ngục.

"Không cần, chờ tôi ra tù, nhất định sẽ trả lại cho cậu."

Thôi xin, tin lời anh ta thà tin lợn biết bay còn hơn.

Chút tiền ấy, tôi không cần, chúc anh vĩnh viễn không được ra tù.

(XONG)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...