Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ký Túc Xá Bắt Hồn - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:53:40
Lượt xem: 911

17.

 

Bước vào sân, tôi thấy nhiều người đang bận rộn, cả sân rộng đầy bàn ghế, các bà các cô tất bật nấu nướng, chẻ củi.

 

“Đây là ai sắp cưới mà nửa đêm lại làm ầm ĩ thế này?” Trưởng phòng khẽ hỏi tôi.

 

Tôi nói tôi cũng không biết.

 

Bước vào ngôi nhà cổ, căn nhà được trang hoàng giống hệt video mà Vương Trạch gửi, hoàn toàn giống một lễ đường, nơi nào mắt nhìn tới cũng đều là một màu đỏ rực. Đỏ đến mức cố ý, như muốn che giấu điều gì đó.

 

Tôi chưa kịp để ý điều tra, quay đầu lại thì không thấy trưởng phòng đâu nữa. Rồi ngoài cửa vang lên tiếng pháo nổ, lốp đốp.

 

Pháo chưa nổ hết thì tôi đã bị mấy bậc trưởng bối kéo vào trong nhà. Họ nói chuyện phiếm, tôi cũng không chen vào được, chỉ ngồi nghe.

 

“Tuy rằng nhà cô dâu có kém hơn so với chúng ta một chút, nhưng dù gì cũng là nhà giàu, cuộc hôn nhân này miễn cưỡng cũng coi là xứng đôi.”

 

“Bây giờ muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối, tuổi tác tương xứng, thật khó quá.”

 

“Nói chung, có thể thành gia lập thất là tốt rồi, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện, bên nhà gái cũng nói là duyên tốt.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Tôi nghe qua loa, hình như là nhà họ Dư chúng tôi có người tìm được mối hôn nhân, nhà gái là con gái nhà giàu, tuổi tác tương đồng, bát tự cũng hợp, là duyên tốt, nhân ngày tốt lành, liền tổ chức cưới hỏi.

 

Nhưng nửa đêm thế này, có phải ngày tốt lành gì đâu?

 

Vì vậy, tôi rút điện thoại ra tra thử, sau khi tra xong, tôi giật mình.

 

Hôm nay hoàn toàn không phải ngày tốt lành, là ngày cấm cưới hỏi, thích hợp cho… an táng.

 

Vừa đưa điện thoại cho mấy vị trưởng bối xem, chưa kịp nói gì, ánh mắt họ đã lạnh lùng, nhìn tôi một cách rùng rợn.

 

Khi tôi cảm thấy mình nói sai, bên ngoài tiếng pháo đột nhiên ngừng, tiếp theo là tiếng nhạc cưới vang lên.

 

“Ôi trời ơi, cậu chủ, cậu tổ tôi ơi, cô dâu đến rồi mà cậu còn rảnh ngồi đây trò chuyện.” Một bà mối mặt đầy phấn son bước vào.

 

18.

 

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị bà mối kéo ra ngoài. Tôi nói bà tìm nhầm người rồi, tôi không phải chú rể. Bà mối cười nói: “Cậu chủ thật biết đùa, trong vòng mười dặm tám thôn này, ngoài cậu ra, còn ai có phúc phận cưới được nhà này?”

 

Tôi nói, tôi còn đi học, cưới xin gì chứ. Bà ta cười đầy ẩn ý, đẩy tôi vào lễ đường.

 

Vừa bước vào lễ đường, tôi lập tức cứng họng. Vì toàn bộ lễ đường, đều chật kín người. Bảy cô tám dì, đủ loại chú bác trưởng bối, có vài đứa nhỏ không có chỗ ngồi, đành đứng ngoan ngoãn bên cạnh.

 

Họ với vẻ mặt đờ đẫn, thẫn thờ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt còn lộ vẻ bất an.

 

Đúng rồi! Video của Vương Trạch, chẳng phải bắt đầu từ đây sao? Nếu không nhớ nhầm, Tráo Ca cũng ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-tuc-xa-bat-hon/chuong-8.html.]

 

Tôi vội vàng nhìn về góc, quả nhiên ở góc đó, A Kiệt, Tráo Ca, Tiểu Tư đều ngồi im lặng, khác với lần trước, bên cạnh họ còn có Vương Trạch và… Trưởng phòng!

 

Năm người họ ngồi thành một hàng, ánh mắt đầy sợ hãi và căng thẳng, tôi có thể cảm nhận được, họ muốn nói gì đó với tôi, muốn truyền đạt điều gì đó.

 

Hơi thở của tôi đã không kiểm soát được, trở nên gấp gáp hơn. Tôi muốn đi về phía trưởng phòng và họ, nhưng bà mối có sức mạnh kinh người, bà ta giữ chặt cánh tay tôi: “Cậu chủ, lễ bái đường quan trọng, cô dâu vào rồi.”

 

Bà ta vừa dứt lời.

 

“Cộp!” “Cộp!” “Cộp!”

 

Ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân mà tôi không bao giờ quên được.

 

Trong sự dìu đỡ của vài cô phù dâu, cô dâu mặc sườn xám màu đỏ sẫm, mang giày cao gót đỏ, đội khăn voan đỏ, từ bên ngoài bước vào.

 

19.

 

Cô dâu mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, nhưng trước n.g.ự.c không thêu chữ “Song Hỷ” mà thay vào đó là một bông hoa cúc vàng to lớn. Trên mũ phượng cũng treo hai dải lụa vàng, trông cực kỳ kỳ lạ.

 

Tôi bị bà mối dắt đến bên cô dâu.

 

“Chuẩn bị bái thiên địa nào!” Bà mối hét lớn.

 

Tôi nhìn thấy bà ta đi tới bên cạnh cô dâu, dùng một que nhỏ trong tay nhẹ nhàng chọc vào cằm cô dâu từ dưới khăn voan. 

 

Lúc này, tôi nhận thấy cô dâu có hành động rất cứng nhắc. Cô đứng không tự nhiên, chân nhỏ được quấn chặt, dù đế giày cao gót không cao nhưng thân thể vẫn nghiêng về phía trước, đứng không vững.

 

Tôi nhìn kỹ vào bộ áo cưới rộng rãi, thấy tay áo và bên trong của cô đều là những cây gậy gỗ dài. Toàn thân cô dâu đều được chống đỡ bằng gậy gỗ!

 

Tôi sợ hãi lùi lại một bước.

 

Ngay lúc đó, bà mối vô tình làm rơi khăn voan của cô dâu xuống đất. Gậy gỗ chống đầu cô dâu bỗng gãy, đầu cô gục xuống vai tôi, khuôn mặt đầy phấn, trắng bệch không còn chút sinh khí, đôi mắt lờ đờ, trắng dã, liếc nhìn tôi.

 

“Phu quân...” Cô dâu thì thào, nước vàng chảy ra từ miệng, mùi hôi thối từ xác c.h.ế.t rơi xuống vai tôi.

 

“Nhanh, nhanh! Đưa vào động phòng!” Bà mối gấp gáp hét lên.

 

Đúng lúc đó, trưởng phòng đứng dậy: “Dư Khâm, không thể kết hôn!”

 

Anh ấy ba bước làm hai lao lên sân khấu, không ai ngăn cản anh, anh kéo tôi và chạy ra ngoài.

 

Cô dâu ngã xuống đất, nằm ngửa, bà mối thấy vậy ngã quỵ, khóc lóc thảm thiết.

 

Trưởng phòng kéo tôi chạy không biết đi đâu, tiếng kèn đám cưới dần xa.

 

 

 

Loading...