Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kỹ nữ hoàn lương - 2

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:10:25
Lượt xem: 533

Ta mỉm cười và đứng trước mặt Phù Dung: "Đâu có, muội muội của tiện nữ vụng về, sợ làm hỏng hứng thú của ngài."

 

Quý Lệ Hân nghiêng người, như đang nhìn Phù Dung. Chỉ trong chốc lát, hắn thu hồi tầm mắt, nhếch môi cười.

 

Trong lòng ta như đánh trống, che Phù Dung thật kín. Vừa nói vừa vỗ về giấu muội ấy ra phía sau: "Đừng nhìn muội ấy, muội ấy xấu như quỷ. Chúng ta đi vãng cảnh hồ thôi, lát nữa trời sẽ mưa to."

 

Quý Lệ Hân mỉm cười, với một chút mỉa mai: "Nàng thì có thể nhìn thấy rõ cái gì?"

 

Ta cúi mặt: “Dạ không, tiện nữ cái gì cũng không nhìn rõ.”

 

Có lẽ vì sắc mặt không tốt của ta, Quý Lệ Hân lại đưa tay ra chạm vào mặt ta. Hắn không nói, nhưng ta có thể cảm nhận được sự không hài lòng lúc đó. Chắc chắn, dù Quý Lệ Hân vẫn đang mỉm cười, nhưng chính là đang đe dọa ta.

 

Ta vỗ vỗ mặt mình và dán chặt vào cơ thể Quý Lệ Hân như không xương: "Trời ạ, sao tiện nữ dám tức giận. Tiện nữ thích là ngài, chúng ta đi thôi!"

 

Quý Lệ Hân ném một nén bạc và nói với Phù Dung: "Khen thưởng cho nàng."

 

Trái tim ta vang lên hồi báo động, đừng coi trọng nha đầu đó!

 

2

 

Khi chúng ta lên thuyền, mưa đã bắt đầu rơi nặng hạt, lộp độp trên những ô cửa sổ màu đỏ thẫm.

 

Trên boong chỉ có hai nam sinh thu dọn bàn ghế, Liễu Tùy An ôm lấy Nguyệt Nguyệt cúi đầu cắn vào cổ nàng ta. Nàng ta cười nũng nịu bảo hắn xấu xa.

 

Đáng ghét.

 

Ta kéo rèm xuống với khuôn mặt tối sầm, Quý Lệ Hân không ngủ trong Lãm Nguyệt lâu. Hắn nói rằng muốn đi du thuyền, nhưng khi lên thuyền, lại nằm trên ghế dài như thể bị liệt.

 

Quý Lệ Hân vẫy gọi ta như gọi một con c..hó. Ta không bằng c..hó, c..hó có quyền từ chối, nhưng ta thì không.

 

Ta chỉ có thể chạy đến và nửa quỳ trên mặt đất. Đôi mắt đáng g..hét của Quý Lệ Hân ngấn nước, có cảm giác uể oải giống như ngủ không đủ giấc.

 

"Pha cho ta một tách trà.”  Hắn ra lệnh: "Ta muốn trà Phổ Nhĩ."

 

Ta nhìn ra ngoài, trời đang mưa to. Trong phòng chỉ có trà Long Tĩnh, hắn rõ ràng muốn giày vò người ta. Nhưng ta cũng chỉ có thể cắn đầu lưỡi đáp lại, mở cửa đi tìm gã sai vặt.

 

Những hạt mưa rơi tí tách trên tấm gỗ, từng hạt tròn như hạt ngọc.

 

Ta hạ quyết tâm, tách trà này không rẻ, nhất định phải xin Quý Lệ Hân đưa cho ta một chuỗi ngọc trai.

 

Tuy nhiên, vừa đến góc cua, ta bất ngờ bị kéo vào lòng.

 

Ghê tởm, có mùi mỡ và bột.

 

Trong Lãm Nguyệt lâu đều là mùi hương này, ngọt đến phát ngấy. Quý Lệ Hân ghét bỏ mùi này, đè ta xuống nước hai lần mới hài lòng. Từ đó về sau ta cũng không dám dùng mùi hương này nữa, sợ chọc Quý Lệ Hân không vui.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-nu-hoan-luong/2.html.]

Rất lâu rồi, ta đột nhiên hít phải mùi thơm béo ngậy này, đầu óc như nổ tung. Liễu Tùy An không ngừng di chuyển tay quanh eo ta.

 

“Tiện nữ, gần đây ngươi cặp kè với ai, nhìn thấy ta cũng không chào hỏi.”  Hắn dựa vào cổ ta: “Dầu dưỡng ngươi dùng loại gì mà mùi thế này.”

 

Đôi mắt của hắn đầy dục vọng, hơi thở của hắn nóng bỏng đến mức đáng sợ. Ta rút tay ra, giơ cao tát hắn một cái.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

"Cút!"

 

Liễu Tùy An che mặt, nhìn chằm chằm vào ta với đôi mắt đen: "Ngươi thật to gan."

 

"Tiện nữ chỉ học được chút bản lĩnh này!"

 

Ta vung tay, chỉ cần ta ôm chặt Quý Lệ Hân. Chuộc thân cho mình là chuyện sớm muộn, ta còn không đến mức vì chút tiền nhỏ này của Liễu Tùy An mà làm hắn tức giận.

 

Thấy không thể lợi dụng được ta, Liễu Tùy An phất tay áo rời đi. Nguyệt Nguyệt vặn eo như rắn nước và cất giọng một cách kỳ lạ.

 

"Không hổ là Liễu Hữu tỷ, Liễu công tử chẳng là gì trong mắt tỷ."

 

Ta không thèm nhìn nàng ta một cái: "Ngươi cũng muốn bị ăn tát phải không?"

 

Nàng ta che miệng: "Ta sẽ xem ngươi có thể tự hào bao lâu, khi Quý Công tử không muốn ngươi nữa, ta sẽ chống mắt lên xem ngươi sẽ làm gì!"

 

Chậc chậc, đúng là bới rác dưới chân tường.

 

"Ngay cả như vậy, ta cũng không để muội muội mình say và bò lên giường nam nhân."

 

“Ngươi!” Nguyệt Nguyệt tức giận nhảy dựng lên: “Ngươi cũng dơ bẩn như ta thôi, lại làm ra vẻ cao quý!”

 

Ta đi ngang qua và cố ý va mạnh vào nàng ta: "Có bẩn thỉu đến đâu cũng phải biết cư xử chứ nhỉ?"

 

Pha ấm trà Phổ Nhĩ xong, mưa bớt đi nhiều, ta đứng trên boong hóng gió một hồi, mãi đến khi mùi hôi trên người gần như bay hết mới dám về phòng.

 

Lúc này, Quý Lệ Hân thắp đèn và đang đọc sách, trên mặt nhìn không rõ cảm xúc gì. Một nam nhân khó hiểu!

 

Ta bưng trà đến trước mặt hắn, vẫn nửa quỳ, điệu bộ nịnh nọt.

 

Quý Lệ Hân dường như đã nhận ra điều gì đó, đặt cuốn sách xuống và đưa tay nắm lấy cằm ta.

 

Đúng như ta dự đoán, trong măt hắn tràn đầy cảm xúc thất vọng, trong nháy mắt biến thành lãnh đạm: "Đi tắm!"

 

Hắn không thích ta, có lẽ vì hắn nghĩ rằng trên người ta có mùi hương kia vì ta đã đi chơi trên chiếc ghế dài của ai đó.

 

Ta dựa vào vai Quý Lệ Hân, véo đùi và bật khóc: "Vừa rồi tiện nữ gặp Liễu Tùy An."

 

Quý Lệ Hân không lên tiếng nhưng ta biết hắn đang nghe ta nói.

 

Loading...